Tôi là một giảng viên đại học, dạy khóa lịch sử thiết kế. Rất nhiều năm trước, tôi cũng từng là một người thiết kế, làm thiết kế quảng cáo, sau vì muốn an ổn nên đổi nghề làm giáo viên.
Trùng hợp sao, sau khi ở một chỗ với Trình Uyên, tôi phát hiện nơi làm việc của anh ấy là tòa nhà đối diện trường học tôi. Nửa tiết trôi qua, tôi lại nhìn tòa nhà bên ngoài, nghĩ xem anh ấy có giống tôi hay không, nghĩ về nhau.
Học lịch sử thiết kế, thực ra rất nhàm chán. Nhiều lão sư trong trường cũng không muốn dạy khóa này, nhưng mà đối với sinh viên năm nhất, khóa này là khóa không thể thiếu.
Đã nhiều mà toàn là lý thuyết, tiết thứ nhất mọi sinh viên đều buồn ngủ.
– Nhắc tới Salome, chúng ta sẽ nói một chút về Oscar Wilde.
Tôi cầm sách đi xuống bục giảng, đi xuống dưới một vòng. Tiếng “lạch cạch” của điện thoại va vào hộc bàn vang lên không ngừng. Tôi nghe mà có chút nhớ. Nhìn bọn nhỏ nhiều khi tôi sẽ nhớ về bộ dáng hồi đại học của tôi. Đại học rồi, cũng không tiện nhắc nhở bọn họ nhiều.
Vì thế, tôi nâng giọng:
– Có ai biết người này?
Học sinh phía dưới im lặng, bỗng có một nữ sinh nói:
– Thưa thầy, ông ấy là đồng tính luyến ái.
Nói xong, học trò phía dưới đồng thanh cười vang.
Tôi gật đầu, vẫn chưa thấy chuyện này có gì buồn cười:
– Đúng vậy. Các em đều là người lớn rồi, cũng không có gì phải né tránh cả. Được rồi, còn ai khác biết không?
Một tên nam sinh bình thường rất quậy phá nay lại tích cực khác thường:
– Thầy ơi, thầy Vương nói đồng tính luyến ái sẽ không được tiếp thu, thầy thấy sao?
Nam sinh cười đểu, có vài phần khiêu khích.
Tôi cười cười:
– Thầy thấy mọi sự khác biệt tồn tại đều có lý do của chúng. Lựa chọn của người khác không đến lượt chúng ta soi mói.
Tôi đã từng nghe nguyên văn câu nói đấy của thấy Vương, nói chung là một vài hiện tượng phản xã hội đều bị người khác bài xích, ví dụ như đồng tính luyến ái.
Lúc ấy nghe thì trong lòng tôi có chút không vui tí, nhưng sau này nghĩ lại, phản hay không phản xã hội thì sao, kệ mẹ nó. Cứ thế, trong lòng cũng bình tĩnh.
Nam sinh bị tôi nói cho nghẹn đứng, không biết trả lời sao. Một hồi phong ba không liên quan tới môn học cứ thế lắng xuống.
Lúc tan học, điện thoại tôi reo. Là tin nhắn từ Trình Uyên, nói tôi đi tới chỗ cũ ăn cơm với anh ấy.
Khi tôi đến, ảnh đã gọi xong đồ ăn, chỉ chờ tôi.
Tôi ngồi xuống:
– Hôm nay sao rồi, ổn chứ?
Anh ấy hỏi ngược:
– Em thì sao?
Tôi nghĩ nghĩ, kể lại tiết học đó, lại hỏi:
– Anh thấy sao?
Anh ấy im nửa ngày, qua lúc lâu mới nói:
– Thẳng nam đều vậy.
– ……
Anh ấy vỗ đầu tôi:
– Có ý kiến?
Tôi ngẩng đầu trừng anh ấy:
– Không có.
Sau khi ăn xong, còn thời gian nghỉ trưa. Chúng tôi bèn đi tản bộ trong rừng cây nhỏ, cũng không xa lắm.
– Nhìn anh này, vén áo lên.
Anh ấy đột nhiên kéo tôi đến một chỗ vắng vẻ.
Tôi nghi hoặc nhìn anh ấy, quỷ dị cười rộ lên:
– Chi? Rừng cây Play?
Anh ấy gõ đầu tôi:
– Cứ nói là tấm gương tốt, trong đầu sao đen tối thế này. Cho em dán giữ ấm thôi.
– Hở, ai biết được. Em cứ tưởng…
Tôi bụm trán, lên án.
Anh ấy dán miếng dán vào người tôi, cằn nhằn:
– Ba mấy rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân.
– Anh thì sao?
Tôi cầm bàn tay lạnh ngắt của ảnh, hỏi.
Anh ấy bị tôi vạch trần, thiếu tự nhiên nghiêng mặt:
– Anh rất khỏe.
– Xí, ba cái định lý thẳng nam.
Nói xong, tôi lấy bên trong túi ra một cái găng tay đeo cho ảnh
– Ba mấy rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân.
Bọn tôi nhìn nhau cười.
Ai quy định người đồng tính luyến ái là phản xã hội chứ. Chúng tôi cũng sống cuộc sống như người bình thường: làm việc, đùa giỡn với người yêu, chỉ vậy thôi.