Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 37: Danh Tự Thiếu Chủ



Tề Hùng nghe thấy những lời này của Tề Hiên, thì lập tức nổi trận lôi đình, đẩy anh ra và đem cái bàn bên cạnh đá ngã lăn trên mặt đất.

Loảng xoảng ——

Tề Ngữ Ti sợ tới mức có chút phát run, vội vàng lui về phía sau, thối lui đến ngoài cửa.

Nếu như Tề Hiên cùng Tề Hùng thật sự đánh nhau, như vậy cô cũng gặp nguy hiểm, dù sao hiện tại Tề Hiên cũng đang căm ghét cô, nhất định sẽ tóm cô để trút giận, cho nên tốt hơn vẫn là cô nên trốn đi.

Ngãi Giai Giai ở trong phòng trên lầu, nghe được tiếng vang thì muốn xuống nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến, thiếu chủ còn chưa có cho cô đi ra ngoài, cho nên cô đành phải ngoan ngoãn dừng lại.

Những người kia ở dưới lầu thoạt nhìn đều rất hung dữ, bọn họ có thể sẽ thương tổn đến thiếu chủ hay không?

Ngãi Giai Giai lo lắng an nguy cho Tề Hiên, sợ anh vạn nhất có chuyện gì, nhưng mà cô lại không thể đi ra ngoài nhìn, thật sự là nôn nóng muốn chết.

Đợi chút, Tề Hiên? Vừa rồi hình như cô nghe được người đang ông trung niên kia gọi thiếu chủ là Tề Hiên, chẳng lẽ thiếu chủ tên là Tề Hiên?

Ngãi Giai Giai nghĩ đến thiếu chủ có khả năng tên là Tề Hiên, lập tức bối rối, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.

Cô muốn đi nói cho thiếu chủ biết, có người muốn hại anh, hơn nữa người kia chính là chú của anh.

Ngãi Giai Giai vừa lao ra gian phòng, thì bị bà Lâm đẩy trở về.

"Giai Giai, không được đâu đi vào mau lên." Bà Lâm đẩy Ngãi Giai Giai trở vào trong phòng, và sau đó đóng cửa lại.

"Mẹ Lâm, con muốn đi nói cho thiếu chủ biết, chú của anh ấy muốn hại anh ấy." Ngãi Giai Giai sốt ruột nói.

"Giai Giai, làm sao con biết chuyện này?" Bà Lâm kỳ quái hỏi.

"Thời điểm chính là vừa mới ở bệnh viện a, lúc ấy con biết rõ nơi đó là bệnh viện, vì thế chạy loạn, kết quả là tránh ở mặt dưới bậc thang, chợt nghe thấy mặt trên có người nói chuyện, là một người đàn ông cùng một đàn bà, bọn họ nói muốn giết Tề Hiên."

Bà Lâm nghe thấy những lời này của Ngãi Giai Giai, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, và sau đó nhắc nhở nói, "Giai Giai, con có nhớ hình dáng của người đàn bà kia trông thế nào hay không?"

"Nhớ rõ, nếu như con lại nhìn thấy bà ta, nhất định sẽ nhận ra bà ta, bà ta là một người đàn bà rất xinh đẹp mê hoặc lẳng lơ."

"Giai Giai, chờ ta một chút, ta đi lấy đồ cho con xem." Bà Lâm nói xong, cũng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng mà không bao lâu thì đã trở lại.

Bà Lâm lấy tấm ảnh ra đặt ở trước mặt Ngãi Giai Giai, cho cô nhận diện, "Giai Giai, có phải là người đàn bà này không?"

Ngãi Giai Giai đem ảnh chụp tới và cẩn thận xem, " Bà ấy, chính là bà ấy, con nhận ra bà ấy."

"Ta đây đã rõ, Giai Giai, lần này con đã giúp thiếu chủ một đại ân, con thật sự là phúc tinh của thiếu chủ." Bà Lâm hưng phấn nói.

"Mẹ Lâm, bọn họ có thể thương tổn thiếu chủ hay không, thiếu chủ có thể bị nguy hiểm hay không?" Ngãi Giai Giai lo lắng hỏi.

"Chỉ cần Giai Giai ngoan ngoãn sống ở chỗ này, thiếu chủ chuyện gì cũng không có, con hiểu chưa?" Bà Lâm ôm Ngãi Giai Giai, loại tình thương của mẹ mà nói.

"Dạ, con sẽ ngoan ngoãn sống ở chỗ này." Ngãi Giai Giai ngây thơ tin lời nói của bà Lâm, yên tĩnh đợi ở trong phòng.

Bà Lâm hài lòng gật gật đầu, đi ra gian phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhìn Tề Hiên cùng Tề Hùng giằng co trong phòng khách.

Xem ra thiếu chủ bọn họ cùng lão gia lại bắt đầu đấu rồi, tiết mục như vậy thường xuyên trình diễn, bọn họ thấy nhưng cũng không thể trách . Sự tình đáng sợ nhất cũng không phải là cái này, mà là Tề Triển kia, nhị gia của Tề gia.

Tề Hiên cũng không có vì Tề Hùng tức giận mà sợ hãi, vẫn là mặt không biểu tình nhìn ông ấy, bộ dạng ra vẻ muốn cùng ông đối kháng.

Nhìn thấy con mình lại không đem ông người làm cha này để vào mắt như thế, Tề Hùng càng thêm tức điên, giơ lên tay muốn tát Tề Hiên một cái, nhưng mà tay đang ở giữa không trung thì bị Tề Hiên chặn lại được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.