Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 58: Quả Đấm Của Đàn Ông



Ngãi Giai Giai đột nhiên nhìn thấy gã đàn ông quỳ trên mặt đất lao đến phía cô, lại càng hoảng sợ, bối rối chui vào trong ngực Tề Hiên.

Tề Hiên nhìn thấy gã đàn ông đột nhiên vọt ra, muốn ra tay với Ngãi Giai Giai, vì vậy vội vàng ôm lấy Ngãi Giai Giai, một quyền đánh gã đàn ông ngã trên mặt đất.

"A ——" Gã đàn ông bị đánh gãy hai cái răng cửa, đau đớn kêu một tiếng, té trên mặt đất.

Anh em họ Nghiêm lao đến, áp chế gã đàn ông ở trên mặt đất, để cho hắn ta không có cơ hội phản kháng.

Ngãi Giai Giai nhìn thấy máu ở miệng gã đàn ông, thì sợ tới mức kinh hồn bạt vía, đem đầu uốn cong vào bụng của Tề Hiên, không muốn nhìn thấy máu của người trước mắt.

"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai bối rối nói.

"Đừng sợ, có anh ở đây." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai ngang lên, xoay người, lãnh mạc mà nói ra, "Đưa hắn ta đến cục cảnh sát." Còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ‘ cục cảnh sát ’ kia.

Anh em họ Nghiêm hiểu rõ gật đầu, sau đó áp chế gã đàn ông lên xe.

Thiếu chủ bọn họ không hi vọng Ngãi Giai Giai biết rõ kết cục của gã đàn ông này, cho nên mới phải nói là đưa đến cục cảnh sát, nhưng thật ra là muốn đem người này đưa đến điện Diêm Vương, bọn họ sẽ xử lý vô cùng sạch sẽ.

"Thiếu chủ, tay của anh có sao không?" Ngãi Giai Giai quan tâm hỏi.

Sức lực là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu chủ đã dùng sức đánh người kia như vậy, cũng đánh gãy hàm răng của anh ta, chắc hẳn là thiếu chủ cũng rất đau.

"Không có việc gì, ngồi đi, đưa em trở về." Tề Hiên cười và nói.

Buồn cười, quả đấm của anh có thể đánh vỡ bao cát, huống chi là một người !

"Cho em xem xem, như vậy em mới yên tâm." Ngãi Giai Giai ngồi ở trong xe, kéo một tay vừa đánh người kia của Tề Hiên qua, cẩn thận nhìn nhìn, còn dùng miệng thổi thổi.

Nhìn hành động Ngãi Giai Giai quan tâm mình, trong nội tâm Tề Hiên ấm áp, đã lâu không có người nào quan tâm anh như thế, mà ngay cả cha của anh cũng không có quan tâm đến anh như vậy. Có một người quan tâm như vậy, thật sự là rất hạnh phúc.

"Cô bé ngốc, nắm đấm của đàn ông không dễ dàng đau như vậy." Tề Hiên đem tay rút trở lại, vuốt đầu Ngãi Giai Giai, cưng chìu mà nói.

Có người bạn đời như vậy, anh nên vừa lòng, nhưng anh thật sự nên cảm tạ chú hai của mình, nếu như không phải ông ta xếp đặt anh, ở trên người anh chém nhiều đao như vậy, anh cũng sẽ không được Ngãi Giai Giai cứu về, nên do đó mà quen biết cô bé này.

"Nói bậy, lớp bọn em có một nam sinh, tức giận một nữ sinh đến dùng quả đấm đi đánh cái bàn, kết quả bạn ấy đau đến oa oa khóc lớn." Ngãi Giai Giai phản bác.

"Đó là vì cậu ấy còn chưa phải là đàn ông chân chính, cậu ấy chỉ là nam sinh." Tề Hiên nói chuyện phiếm.

"Là nguyên nhân này sao?" Bộ dạng của Ngãi Giai Giai có vẻ ngây thơ nghi vấn.

Đàn ông sẽ không đau, nam sinh sẽ đau sao?

"Đúng vậy, ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta cần phải đi." Tề Hiên lại một lần nữa cài chặt dây an toàn cho Ngãi Giai Giai.

Chỉ cần là liên quan đến an toàn của Ngãi Giai Giai, anh đều để tâm.

"Được, ngày mai em còn phải đi Tề thị tìm anh, ngày mai chủ nhật, không cần đi học." Ngãi Giai Giai khát vọng nói.

"Đương nhiên có thể, anh chờ em đến đấy, nhưng anh chưa quên em là thông dịch viên giỏi." Tề Hiên nói đùa.

"Được, sáng ngày mai em sẽ đến sớm một chút, như vậy có thể giúp anh phiên dịch một ít văn kiện, hơn nữa em còn mang nhiều thức ăn ngon cho anh." Ngãi Giai Giai hưng phấn nói.

"Được." Tề Hiên nói phụ họa, bắt đầu khởi động xe, yên tĩnh mà lái xe.

Kỳ thật căn bản không có nhiều văn kiện phải phiên dịch như vậy, nhưng chính là anh hi vọng có Ngãi Giai Giai ở bên người anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.