Mộ Nguyệt Sâm bóp nát hoa bỏ vào thùng rác: “Lần sau còn dám nhận hoa của hắn, ngón tay k còn.”
“” Cần tàn nhẫn v k
“Ví anh đâu?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi.
Nói đến ví, lòng Hạ Băng Khuynh lại trầm xuống.
Cô từ hộc tủ lấy ví cho anh, nửa đùa nửa thật nói đùa: “Mộ Nguyệt Sâm, lần gần đây nhất anh đưa ví cho phụ nữ là khi nào? Thành thật khai báo!”
Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nhét ví vào tay cô, sau đó lấy về, đáp: “Sáng nay.”
“” Hạ Băng Khuynh liền á khẩu.
Ý anh cô là người đầu tiên!
Nhưng, nếu k đưa phụ nữ đó, cô ta bỏ vào lúc nào.
Nhưng, anh lại k như đang gạt người.
“Đang nghĩ gì? Trầm buồn như vậy.” Lúc hỏi cô, Mộ Nguyệt Sâm lấy ví ra nhìn.
“K, k có, e có tâm sự gì chứ.” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, tạm thời bỏ qua đề khó đó đi, biểu cảm xấu hổ hỏi: “Vậy tuần sau anh thật sự mang bạn gái về nhà sao?”