Khẽ cắn ngón tay, a, đau, thì ra k fai mơ, là thật!
Bị sự ngốc nghếch của bản thân chọc cười, nghĩ đến điều vừa trải, thật kinh tâm động phách, hoàn toàn phá vỡ hết những hiểu biết của cô về chuyện đó, nó có thể khiến cơ thể vui sướng đến vậy sao.
Cho đến bây giờ, lòng cô còn sôi sục, chân còn tê dại.
Quá k thể nghĩ rồi.
Cô thậm chí thậm chí k sợ, mà còn có chút mong chờ lần sau.
Nghĩ đến bản thân đáng xấu hổ vậy, cô kéo cao chăn che mặt.
Khó xử quá!
Cơ thể cường rắn phía sau áp vào cô, môi mỏng của Mộ Nguyệt Sâm rơi trên vai cô, giọng thấp mê hoặc thổi qua tai cô: “Bộ dạng này của em là đang hối hận sao?”
“Ai hối hận chứ!” Hạ Băng Khuynh đáp lại trong chăn.
Mộ Nguyệt Sâm kéo cô từ chăn ra, quay người cô lại: “K có sao?”
Mặt Hạ Băng Khuynh đỏ ửng, xấu hổ lắc đầu.
Mộ Nguyệt Sâm mắt mang sự ôn nhu, xoa tóc cô, áp lên 1 chút: “Vậy, em hài lòng với anh lúc nãy k?”
“Cái cái gì chứ?” Hạ Băng Khuynh giả bộ k hiểu, lòng nóng đến lợi hại.