*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”
“Oan quá”
“Nói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”
Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”
“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.
Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”
Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”
“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.
“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.
Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.