“Anh anh nói ai nghe r? Mộ Nguyệt Bạch đồ nói nhiều!” Hạ Băng Khuynh tức giận cực kỳ.
“Bình tĩnh chớ giận, nghe anh nói, anh sẽ k nói em nghe, anh nói cho ai, vì cách xử lý của em quá kỳ lạ, ngoài ra, nếu về băng đô đó, anh có đăng lên wechat của anh, cũng từng miêu tả qua là tặng cho cô gái anh rung động này nọ, nếu là bạn chung của anh và Mộ Nguyệt Sâm, chắc dễ dàng nhận ra cô gái đó là chỉ em!”
“” Hạ Băng Khuynh như muốn phun máu: “Anh còn đăng wechat!”
“Xế chiều bữa đó anh đăng đó, đêm đó” Mộ Nguyệt Bạch dừng 1 chút: “Quả thật anh lừa em đến phòng làm việc, anh muốn tỏ tình với em, để em qua đêm, anh tưởng em sẽ chấp nhận anh.”
Hạ Băng Khuynh k có tâm trạng diễn kịch với anh: “Cho nên ý anh là, anh k những nói với ng nào đó trong nhà, mà còn đăng wechat, tuy k nói thẳng là em, nhưng rất nhiều ng nhìn thấy đúng k?”
“Đúng!” Điện thoại truyền đến tiếng khẳng định của Mộ Nguyệt Bạch.
Não Hạ Băng Khuynh đột nhiên hiện lên suy nghĩ đáng sợ, k fai Mộ Nguyệt Sâm cố ý thám tính cô chứ?
Cách nghĩ này quả thật là hạt giống của ác ma.
Thời gian đến wechat + băng đô + đêm đó cả đêm k về cả 3 yếu tố cuối cùng = đêm tỏ tình cùng qua đêm **!
Nếu k may bị Mộ Nguyệt Sâm thấy thì sao? Ng khác có thể k hiểu, nhưng anh nhìn cái liền hiểu.
Nhưng ý nghĩ đáng sợ đó lập tức bị cô bác bỏ, Mộ Nguyệt Sâm tuy thông minh lạnh lùng, nhưng k fai người nham hiểm giảo hoạt, anh là ng đàn ông mang vương khí cùng độc đoán, anh k thèm tính kế ngkhac, nếu anh nhìn trúng r, thì lập tức giết cô.
“Băng Khuynh, Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Bạch gọi cô ở bên đó.
“Có chuyện gì?” Giọng Hạ Băng Khuynh lạnh nhạt.
“Wechat anh có thể xóa ngay, nhưng anh thấy k biết có bao nhiêu ng thấy qua, trong giới bọn anh nói nhiều k nhiều, nói ít k ít, bạn bè cũng như v, anh hy vọng em có tính toán trong lòng.”
“Tôi biết r.”
“Nếu có thể, anh Nguyệt Bạch hi vọng có thể giúp em, có thể e k tin anh, nhưng em fai nghĩ kĩ, nếu thật sự muốn hại em, cần tốn nhiều công sức v k? Nhiều nhất bây h a nói với Mộ Nguyệt Sâm, em nói fai k!”
Hạ Băng Khuynh k nói thêm nữa.
Cúp máy, cô chìm trong cảm giác mơ hồ hỗn loạn.
Có 1 câu Mộ Nguyệt Bạch nói k sai, anh k cần tốn nhiều công sức v, vòng lớn v, anh chỉ cần cắn chặt mối quan hệ ái muội của họ, cô có 10000 cái miệng cũng k nói rõ.
Sáng mai.
Hnay t2, cách sn cô 5 ngày nữa.
Hạ Băng Khuynh cả đêm mâu thuẫn cùng ác mộng, khi tỉnh, não như bị trộn giữa 2 bình H2SO4 v, hỗn loạn thành 1 đống.
Chậm chạp thay đồ, Mộ Nguyệt Sâm vào phòng cô, thấy cô xuất thần, bộ dạng có chút chậm chạp, anh lên trc vỗ lên mặt cô mấy cái: “Mới sáng đã thất thần r?”
“Nằm mơ loạn xa cả đêm, cảm giác mệt hơn cả k ngủ!” Mặt cô chà xát lên lòng bàn tay 2 cái.
Mộ Nguyệt Sâm ôm đầu cô, hôn lên tóc mai của cô: “Anh nghĩ chắc chắn là do ngủ 1 mình, cùng anh ngủ sẽ k bị ác mộng nữa.”
“Ít dụ dỗ em!” Hạ Băng Khuynh cười nũng nịu, trong lòng đặc biệt ngọt ngào.