K có dũng khí nói chuyện với anh, cũng k biết nói gì mới tốt.
Câu cuối hôm đó anh nói với cô, đúng v, chúng ta kết thúc r! Từ đó về sau, anh k xuất hiện, k đến tìm cô, đến mong ước cao xa trong lòng cũng bị dập tắt sạch sẽ, anh chia tay 1 cách dứt khoát, k dây dưa chút nào.
Mộ Lưu Huyền k cố ý nói chuyện với Mộ Nguyệt Sâm: “Anh ba, lần trc gọi điện cho mợ, mợ nói anh có bạn gái, vừa này trên tạp chí trên sân bay thấy anh cùng chị Tử Tích có qua lại, hì hì, 2 ng thật sự từ bạn thân lên thành người yêu r, chúc mừng nha!”
Tay Hạ Băng Khuynh run rẩy, tim như bị bóp chặt, anh cùng Ôn Tử Tích, cuối cùng vẫn là
Đúng r!
Anh vốn thấy Ôn Tử Tích k tệ, vốn cho phép anh tự do trong thế giới anh, là cô ngây thơ cho rằng bản thân chiếm lợi thế hơn, bây h biết đc, cô mới là ng có thể dễ dàng bị bỏ rơi.
Cằm chặt đĩa, bơ trong miệng cứng như là cát.
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng ng nhìn Mộ Lưu Huyền, mắt lạnh lẽo đánh giá cậu: “Hàn quốc chỉ bán đồ nữ thôi sao?”
“Anh ba!” Mộ Lưu Huyền có chút buồn phiền.
“Đi thay đồ nữ trên ng đi, đầu cũng đừng để kiểu cỏ khô nữa, cảm giác như kĩ nam!”
“” Mộ Lưu Huyền mặt đầy hắc tuyến muốn dùng dao trái cây trên bàn cắt cổ.
Mộ Nguyệt Sâm thả cho chéo xuống, từ sofa đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc đi qua ng Hạ Băng Khuynh, dừng 1 chút.
Bóng dáng to lớn bao trùm lấy cô.
Loại mùi hương chỉ thuộc về duy nhất Mộ Nguyệt Sâm truyền đến, chặn miệng và mũi Hạ Băng Khuynh, khiến cô cầm đĩa chặt hơn, muốn tùy ý chào hỏi, nhưng cô k làm đc, cô k biết trong khoảng cách gần v cô có thể làm ra hành động gì.
10s, như dài cả thế kỉ.
Anh vẫn đi qua r, k nói với cô 1 câu.
Bước chân trầm ổn đến thấy xương vang lên trong đại sảng, Mộ Nguyệt Sâm đi lên lầu.
“Em trêu ghẹo gì anh ta rồi, vẫn k có chút tình anh em gì cả, anh ba quá độc mồm r.” Mộ Lưu Huyền chịu k đc nói.
Mộ Nguyệt Bạch cười: “Nó luôn v! Em k fai sớm quen r s, đừng tổn thương, anh cả thấy quần em rất đẹp, chỉ là cố ý lộ chân trần thôi, mùa đông k lạnh s?”
“Anh 2!” Mộ Lưu Huyền xụ mặt.
“Hhaha, anh 2 chỉ quan tâm e 1 câu, đối với thời trang, anh k hiểu lắm.” Mộ Nguyệt Bạch cười.
Hạ Băng Khuynh thả bánh kem xuống, k động thêm nữa.
Thời gian à thời gian, cầu qua nhanh 1 chút, bây h cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc ăn tối, m.n đều về r, thấy Hạ Băng Khuynh đến đều bất ngờ và vui vẻ.
Đặc biệt là Hạ Vân Khuynh, cô tưởng em gái đã tha thứ chuyện đó, ôm em thật lâu: “Xin lỗi Băng Khuynh!”
“Em k s r!” Hạ Băng Khuynh kéo chị ra, k hận chị, k thể hiện là nội tâm k xa cách.
Như trc đây chắc là sẽ k thể r.
Có chút xa lạ tuy vô hình, nhưng 1 khí đã có thì khó xóa đi, bản thân Hạ Băng Khuynh cũng biết, k thể nói tin chị như trc nữa.
Lúc ăn cơm, Mộ Nguyệt Sâm từ trên lầu xuống, anh thay bộ đồ thoải mái, vẫn là bộ dạng cao lạnh đẹp trai.