Tiếng cừa nhẹ mở kéo suy nghĩ cô quay lại, nhìn ra ngoài, nhìn ng đang đi vào, mặt cô k biểu cảm quay đầu đi, để muỗng đưa vào miệng, từ từ nhai.
Mộ Nguyệt Sâm đi vào, chân cham đến cửa phòng, đi đến bàn sách, đến gần bên mép.
Anh cúi đầu nhìn tô hoành thánh, nhàn nhạt hỏi: “Ngon k?”
“Ngon! Anh muốn k?” Hạ Băng Khuynh ngầng đầu, Vừa múc 1 miếng hoành thánh trong tô lên đưa qua.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô 1 lúc, cúi ng xuống ăn.
Lúc muỗng sắp chạm miệng anh, Hạ Băng Khuynh nhanh chóng thu về tự ăn.
“Ngại quá, tôi quên, đây tôi ăn qua r, anh có bệnh sạch sẽ, chắc cảm thấy k vệ sinh.” Cô cười miệng như cười như k nhìn anh.
Mộ Nguyệt Sâm duy trì động tác cong, cự ly gần nhìn mặt cô, cứ thế nhìn trong 2ph, như muốn phân tích từ trong ra ngoài: “Hôm nay nhìn thấy Tử Tích, em có cảm giác gì?”
Giọng anh trầm thấp, như lộ tia kỳ vọng!
Hạ Băng Khuynh nhíu nhẹ mày, quay lại nhìn anh, ở cự ly gần nhìn thẳng anh: “Anh muốn nghe đáp án gì?”
“Đáp án chân thật!” Lúc nói, mặt Mộ Nguyệt Sâm lại gần 1 phân.
Khoảng cách này, đã là thân mật nhất r, k những cho ng khác áp lực tâm lý, còn mang đến cho đối phương hơi thở ái muội.
Hạ Băng Khuynh động môi, yết hấu khẽ động, thản nhiên nói: “Tôi vẫn k thích ng phụ nữ đó!”
“Còn có gì nữa?” Mộ Nguyệt Sâm truy hỏi.
“Rốt cuộc anh muốn nghe gì?” Hạ Băng Khuynh bất giác cười r.
“Muốn nghe lời nói thật em chưa nói xong!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm trở nên sắc bén, như là cái máy khoan, muốn khoan sâu vào nội tâm của cô.
Hạ Băng Khuynh thả muỗng, chỉnh lại thế ngồi, hoàn toàn mặt đối mặt với anh, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai cực kỳ trc mắt, miệng mang nụ cười nhạt: “Mộ Nguyệt Sâm, bây h anh như 1 đứa trẻ k ăn đc kẹo nên bắt đầu làm chuyện vô lại! Anh hứng thú chạy đến hỏi cảm xúc của tôi, k fai là muốn nhìn bộ dạng đau lòng của tôi s, nghe tôi nói tôi tức giận và ghen tuông, sau đó rơi nước mắt cho anh xem, anh mới hài lòng s, k thể k nói, anh thật sự ấu trĩ!”