Hạ Băng Khuynh nhắm mắt lại, đoán, đợi lát chắc thu dọn hành lý cho Tiêu Nhân.
“Ai yo mẹ ơi---” Tiêu Nhân bị dọa, ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh như đang trôi dạt ở Sibir, cô cười ngây ngốc chào: “Hi, tam thiếu gia, xin chào!”
“Đứng dậy!” Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm, thái dương động đậy.
Tiêu Nhân nhanh chóng rời khỏi ngực anh, né ra sau Hạ Băng Khuynh.
Đã nói nhờ người thì yếu thế, cô ở nhà ngta, tự nhiên fai khiêm tốn nhún nhường, đc r nói chung chỉ để có thể đc bao ăn bao ở mấy ngày, k nên đắc ý diêm vương.
Mộ Nguyệt Sâm bước ra khỏi phòng, nhìn Tiêu Nhân, lạnh lùng nói: “Sau 1 tuần rời đi cho tôi! Trong thời gian đó, k đc kêu la ở biệt thụ, k đc tạo tiếng ồn, đặc biệt là xung quanh tôi, nghe hiểu k?”
“Hiểu r hiểu r!” Tiêu Nhân dùng sức gật đầu.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn sâu Hạ Băng Khuynh 1 cái, bước đi về hướng khác.
Sau khi anh đi, Tiêu Nhân thở phào, vỗ ngực: “Nguy quá nguy quá, tớ tưởng sẽ bị ném ra ngoài.”
Hạ Băng Khuynh cũng cảm thấy k thể tin, Tiêu Nhân sờ cửa của anh, còn sờ ngực, anh vậy mà k chặt ay cô, còn đồng ý cho ở lại 1 tuần!
Hạ Vân Khuynh thần bí cười: “K đâu, em yên tâm!”
Hạ Băng Khuynh bọn họ vừa xuống lầu, Ôn Tử Tích liền đến!
Bây h cô thật sự coi đây là nhà mình!
4 ng phụ nữ gặp ở đại sảnh, 1 đấu 3, đơn k đánh đông, Ôn Tử Tích rất thông mình k qua kiếm chuyện, cô k ở lâu, cười đẹp với họ, liền đi vào trong.
“Người, ng phụ nữ này k fai là ng giành bạn trai cậu trc đám đông, bạn gái mới của tam thiếu, họ k fai ngủ chung chứ!” Tiêu Nhân thấp giọng.
Lòng nghĩ, nếu v, lòng Băng Khuynh khổ cỡ nào.
“Ngủ chúng? Mơ thật đẹp, Nguyệt Sâm vốn k liếc nhìn cô ta, là cô ta mặt dày dâng lên cửa.” Hạ Vân Khuynh k ý tốt nói, quan hệ của cô và Ôn Tử Tích tệ hại từ chuyện ngày hôm qua.
“Thật k? Bên ngoài tạp chí nói họ đã xác nhận quan hệ r, nói có chứng cứ rõ ràng, hơn nữa cô ta đẹp v, cùng với tam thiếu sớm có quan hệ ái muội, em cảm thấy, họ nhất định k đơn thuần, nam nhân mà, có lúc, dù k fai thích nhất, nhưng phạch phạch 1 cái, cũng có thể, cũng vì có quan hệ này, cho nên cô ta mới dám lớn gan cướp ng!” Tiêu Nhân dựa theo suy nghĩ của mình nói.
“Cái này---, k fai chứ!” Bị Tiêu Nhân nói v, lòng Hạ Vân Khuynh cũng k xác định, 1 ng họ có phải thật sự k có gì.
Dù sao nam nhân phần lớn đều là động vật nửa thân dưới!
“S có thể k, nam truy nữ cách tầng núi, nữ truy nam cách tầng cát!*” Tiêu Nhân nhếch mày với Hạ Vân Khuynh.
*ý là nam theo đuổi nữ khó, và ngược lại.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên xe nghe đến sự tức giận dồn lên cổ họng, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhân: “Là v s, s cậu còn chưa theo đuổi đc thầy Quý? K fai nói cách tầng cát s, hoặc là cậu k fai nữ? Uhm, đúng r, cậu là gia gia* mà!”
*kiểu cách xưng hô của đàn ông, tự xung mình như tôi đây, kiểu cách kiêu ngạo ấy.
Tiêu Nhân bị đả kích mắt tròn lên: “Cậu cậu dám nói tớ là gia gia! Hạ Băng Khuynh, cậu là phụ nữ hư hỏng ác độc! Tôi fai bóp chết cậu, tớ liều với cậu!”
“Cô gái tốt k đấu với nam nhân!”
“”
Tiêu Nhân đầy hắc tuyến trên mặt.
Hạ Vân Khuynh khuyên ngăn: “Đc r, Tiêu Nhân e cũng thật là, cứ luôn dày vò tim Băng Khuynh, em đừng oán nó coi là e là bia đỡ tức!”