“Đừng giảo biện! Tớ thấy cậu, thành thực đi thử thai, tuyệt đối có r!” Tiêu Nhân nói rất tự tin.
“Suỵt, cô đừng lớn tiếng đc k, sợ ngta k nghe thấy à!” Hạ Băng Khuynh thả muỗng xuống.
Ngoài sảnh, Mộ Lưu Huyền vừa vào, nghe đối thoại này, anh thật sự bị dọa đến ngây ng.
Mang thai?
Con ai? Anh 3?
“S k vào?” Giọng lạnh lùng truyền đến phía sau.
Mộ Lưu Huyền quay đầu, thấy Mộ Nguyệt Sâm lập tức như thấy quỷ.
Mà bên trong, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nghe tiếng động bên ngoài, gấp gáp quay đầu.
“E nhớ đến để quên đồ trên xe r” Mộ Lưu Huyền tìm cớ chuồn đi.
Tim Hạ Băng Khuynh đập nhanh.
Mộ Lưu Huyền k fai là đã nghe họ nói r chứ!
Sau đó, cô liền nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, lòng lập tức điên loạn, cô nhanh chóng quay đầu, dùng muỗng tiếp tục ăn pudding.
Bộ dạng hoang mang đó hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, cộng thêm biểu cảm lúc nãy Lưu Huyền thấy anh liền chạy, anh dám khẳng định, họ đang nói anh.
Mộ Nguyệt Sâm bước vào.
“Tam thiếu!” Tiêu Nhân chào anh, cười rạng rỡ với anh, thiếu chút nữa nắm tay anh, nói anh, sắp làm ba r.