Tiêu Nhân cười híp mắt nhìn cô, lại gật đầu, ý nói, cô hiểu, sẽ k nói bậy!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn 2 cô gái nhìn nhau làm dấu, càng khẳng định, vừa nãy nhất định nói anh.
Ngồi xuống, anh chéo chân dài, lập tạp chí trên bàn lên coi.
Hạ Băng Khuynh k quan tâm anh.
Từ đêm đó đế nay, họ lâu r k nói chuyện.
“Tam thiếu, anh tính mấy tuổi kết hôn!” Tiêu Nhân nhịn k đưa làm lộ manh mối.
“Uhm hừ---” Hạ Băng Khuynh cố ý ho mấy tiếng.
Nha đầu này, cô biết k tin đc mà!
Mộ Nguyệt Sâm vốn k muốn quan tâm, nhưng thấy phản ứng kì lạ của Hạ Băng Khuynh, anh ngược lại nghiêm túc trả lời Tiêu Nhân: “K nhất định, phải coi gặp ng thích hợp k.”
“Phải k, tôi cảm thấy anh sẽ k trễ đâu.” Tiêu Nhân cười đê tiện.
Lời này khiến Mộ Nguyệt Sâm càng tò mò: “Hử, s biết đc?”
Tiêu Nhân cười càng đắc ý: “Vì tôi tính qua, tôi bấm tay dự đoán, rất nhanh sẽ có---”
Muỗng của Hạ Băng Khuynh nặng nề đập xuống:”Tiêu Nhân, ăn cũng k bịt miệng cậu đc à, cậu còn nói nữa, tớ đưa cậu về ktx.”
“Đc r mà! Tớ nói tí với tam thiếu thôi, cần gì nhỏ mọn v.” Tiêu Nhân bĩu môi.
Cảm giác giữ bí mật khiến cô hưng phấn,cũng khó chịu.
Rất muốn lớn tiếng nói ra.
Mộ Nguyệt Sâm thấy v, mắt thâm sâu, truy hỏi Tiêu Nhân: “Tôi rất nhanh có gì?”
“Có---, có 1 cô vợ đẹp!” Tiêu Nhân cố gắng chuyển hướng.