Hạ Băng Khuynh nhấp ngụm nhỏ: “Uhm, nước ép hôm nay đặc biệt ngon.”
Mộ Nguyệt Sâm để nước ép xuống, lại từng món đưa lên miệng cô, thấy cô ăn nhiều, anh liền k gián đoạn nhét cho cô.
Anh nhất định fai đút đến cô trắng trắng tròn tròn.
“Ực---” Cô nấc cụt 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm đưa khăn giấy lau miệng giúp cô: “No r? Có muốn ăn chút nữa!”
“No r, rất no r!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, no chết cô r.
“Vậy tắm nắng thêm tí r về giường nằm!”Mộ Nguyệt Sâm thu dao nĩa lại.
“”
“Đợi e ngủ dậy, chắc cũng trưa r, trưa muốn ăn gì? Nghe nói canh gà nhân sâm rất tốt, trưa muốn ăn 1 con k!”
“Ăn 1 con?”
“E vốn ăn nhiều, e còn lo 1 con ăn k đủ!”
Hạ Băng Khuynh nghe đã muốn ói, cô vừa mới bị đút đến sắp ói ra lại, anh còn chuẩn bị kêu cô ăn 1 con gà, dạ dày cô tuy lớn, nhưng cũng k nổi với việc ăn nhiều cỡ này.
“Tôi k muốn ăn gà gì đó, với bây h tôi k muốn nói về ăn, anh để tôi tiêu hóa 1 chút.” Cô xua tay, mặt nhăn nhó.
Dạ dày, dần có gì dấy lên.
Như là nước cao trào.
Mộ Nguyệt Sâm thấy sắc mặt cô k đúng lắm, vừa nãy mặt tắm nắng đến đỏ lên, bây h liền trắng bệch.