Mộ Nguyệt Sâm lấy áo ngủ từ trong từ, đầy sát khỉ mở cửa ra.
Tiêu Nhân đưa tay lên, ngây ng ở cửa.
Hả---
Nhìn mặt đen sì của ng đàn ông, cùng với cô gái nhỏ bên trong đang dùng khăn tắm bao lấy cơ thể, mặt đỏ ửng, cô liền hiểu ra.
Họ thật có hứng thú!
Thật sự k nhịn nổi?
2 ng đều 1 nửa tàn phế r!
“Cô có chuyện gì?” Mộ Nguyệt Sâm u ám hỏi.
“Tôi thấy Băng Khuynh từ tối qua đã k ở trong phòng, sáng cũng k thấy, muốn xem cậu ấy, ở bên ngoài gõ cửa rất lâu! Tôi liền vào, thấy ban công 1 bãi ói, nhà vệ sinh lại khóa, còn tưởng xảy ra chuyện gì, ai ngờ 2 ng đang” Tiêu Nhân nói k hết.
Nhưng mọi ng đều hiểu ý cô.
Hạ Băng Khuynh che mặt.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn Tiêu Nhân càng lạnh lùng hỏi: “V bây h cô biết r, có thể ra đc chưa?”
“Đương nhiên đương nhiên” Tiêu Nhân đáp ứng ngay, lại nói: “Nhưng tam thiếu, k fai tôi nói gì, anh như v có chút k có mặt mũi, anh nói anh trc đây cũng chia tay với Băng Khuynh r, còn tìm 1 cô gái khác, bây h còn đối xử như v với Băng Khuynh, như v thật sự k tốt, tôi cảm thấy, nếu anh còn thích cô ấy, thì bồi thường cô ấy thật tốt, đừng có làm bản mặt lão tử muốn em thì muốn em, k muốn thì sẽ k muốn, Băng Khuynh muốn anh quỳ xuống xin lỗi cô ấy, đại trượng phu có thể chịu đc mà, đc r, tôi nói xong r, tạm biệt---”
Cô nói xong, chuồn nhanh như thỏ.
Mộ Nguyệt Sâm đứng ở cửa, mắt nổ đom đóm.
Anh quay đầu nhìn Hạ Băng Khuynh, mắt nhếch lên: “Trong lòng e nghĩ như v? Muốn anh quỳ xuống nhận lỗi?”