Cô kích động nói, nhưng nghe vào tai ngkhac chỉ có từ uh uh.
Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô trái cây:”E uh uh cái gì, hoặc nhả ra, hoặc nuốt vào!”
“ Uh uh uh!” Hạ Băng Khuynh nâng cao giọng nói 3 tiếng uh, biểu hiện hận ý của cô với anh.
“Đây là ngôn ngữ gì? Trừ phi e vừa từ sao hỏa chơi về?” Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc cô: “Đáng tiếc nhân loài nghe k hiểu tiếng của e”
“Uh---” Hạ Băng Khuynh tức giận đánh anh.
Nhưng nắm đấm của cô trên ng anh, như thay anh xoa bóp, k chỉ k có tác dụng phát tiết, ngược lại chỉ giúp anh thoải mái xương cốt, mà bản thân thì bị đau.
“Eo anh nhức quá, e đánh tiếp đi!” Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã nói.
Hạ Băng Khuynh bỏ cuộc r, nghĩ đến cách hay hơn.
Cô lấy tay anh qua, nhả đồ trong miệng ra tay anh, màu vàng, màu sắc hỗn loạn.
Cô đã ghê tởm đủ r, đến anh r!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trong tay, mắt đen đầy mây đen vây lấy, như sấm chớp lướt qua.
Hạ Băng Khuynh giả bộ cười 2 tiếng với anh: “E đem đặc sản từ sao hỏa về, vui k. vui k. hưng phấn k. cho nên vui đến k nói nên lời r.”
Cô trả thù vừa nãy lời anh nói với chị, lại trà thù 1 phen.