Hạ Băng Khuynh kéo tay anh rời khỏi ngực mình, kéo xuống 1 chút:”Anh hai, dạ dày ở đây!”
Cô k có thời gian suy nghĩ rốt cuộc anh thật sự k biết hay cố ý.
“Cũng gần đó, đều là 1 đường mà!” Mộ Nguyệt Sâm xoa nhẹ cho cô mấy cái, bắt đầu còn ở chỗ đúng, dần dần lại di chuyển lên.
Hạ Băng Khuynh bị anh xoa đến cơ thể xuất hiện cảm giác khác thường, chịu k nổi kéo tay anh ra: “Anh đừng xoa ngực e đc k, e đâu bị bệnh tim mạch!”
Anh rõ ràng đang chiếm tiện nghi của cô!
“Đừng kích động---” Mộ Nguyệt Sâm sợ cô kích động, ôm anh, ói khắp ng anh, anh đỡ cô nằm: “Đc r, ăn no ngủ 1 tí”
Hạ Băng Khuynh nằm nhìn anh: “E vừa tỉnh, k buồn ngủ, chúng ta có thể đi dạo k?”
“K đc, bên ngoài lạnh, vẫn là k ra ngoài tốt hơn, nếu bị cảm thì s, không khí còn có các loại vi khuẩn, quá k an toàn.” Mộ Nguyệt Sâm từ chối.
“E k fai ng giấy, cơ thể k s mà, hiếm khi e ăn no ngủ đủ r, dạ dày cũng thoải mái, chúng ta ra dạo phố.” Hạ Băng Khuynh cầu xin, cô ở nhà quá vô vị r.
“Đợi ngày mốt sau khi kt cơ thể, bác sĩ nói e khỏe mạnh, a liền cùng e đi.” Cẩn thận vẫn hơn, trong thời gian mang tính quyết định, anh k thể để xảy ra sai sót.
Hạ Băng Khuynh suy sụp dùng gối che mặt.
Chiều, Mộ Nguyệt Sâm có chuyện rời đi.
Quý Tu lại đến thăm.
Tiêu Nhân như con giun chui vào trong xe anh, khăng khăng đòi đi theo.
Hạ Băng Khuynh vừa nghe Quý Tu đến, căng thẳng k thôi.
Cô tưởng k nhanh v, đang nghĩ cách làm s nói cho thầy biết, Tiêu Nhân cô căn dặn nhiều lần, kêu cô tạm thời đừng nói, nhưng nha đầu này vẫn lỡ lời r.
Liền biết k đáng tin!
Anh vừa đến, cô liền rối, như bản thân sắp tạm biệt việc học của mình.
Xuống giường, lấy bộ đồ trong tủ mặc vào.
Phòng khách nhỏ lầu 2.
Hạ Băng Khuynh ngồi đối diện Quý Tu, Tiêu Nhân như con rắn ngồi bên Quý Tu.