Cô là muốn sau khi sinh, có thể tiếp tục hoàn thành việc học hành.
Quý Tu cười nhẹ ôn hòa với cô:”Đc! K vấn đề! Nhưng nếu thường xuyên, Mộ tổng sợ sẽ k vui! Tôi đi đây!”
Nói xong, anh liền rời đi.
Tiêu Nhân vẫy tay với cô, nhanh chóng đuổi theo, chỉ nghe cô nói với Quý Tu: “Nào chỉ có Mộ tổng k vui, e cũng k vui!”
Hạ Băng Khuynh cũng bất lực lắc đầu cười.
Nha đầu này!
Nhưng, cô cảm thấy, thầy Quý có lẽ là thích Tiêu Nhân, giống lúc nãy, người luôn tản phát sự cấm dục, lại ý đùa, nếu trong lòng k thích 1 chút, s có thể đồng ý cho cô gái luôn nhảy nhót trc mặt mình, còn đùa với cô.
Theo cô, bên trong có ý r.
Hoạt động xương cốt 1 tí, lòng cô thấy thoải mái nhiều, chuyện thầy Quý giải quyết tốt đẹp, anh đồng ý duy trì quan hệ, sau này học lại, liền xin làm đệ tử, chuyện thuận thế thành văn.
Về phòng trên lầu, cảm thấy lại có chút buồn ngủ r.
Ng thật sự sắp thành sâu ngủ r!
Nằm lên 1 tí, rất nhanh liền ngủ mất.
1 giấc tỉnh dậy, mở mắt thấy Mộ Nguyệt Sâm đang ngồi bên giường đọc sách, bên tai còn nghe tiếng lật sách.
“Anh về lúc nào?” Cô xoa mắt mơ mảng hỏi.
“2 tiếng trc!” Mộ Nguyệt Sâm đáp, lấy sách ra, nhìn mặt cô:”Ngủ lâu v, sắc mặt tốt hơn r.”
Hạ Băng Khuynh quay đầu nhìn đằng sau, sắc trời cũng tối r.
Cô la lên: “Trời ơi, e ngủ 4 tiếng hơn, trời cũng tối r.”