Về chuyện này, chỉ có cô và Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn hiểu quá trình, bên trong liên quan nhiều chuyện phức tạp, Hạ Băng Khuynh k nói chữ nào với Tiêu Nhân, cô k muốn kiếm phiền phức.
Vốn tưởng chuyện này sẽ k truyền quá rộng, có thể thấy, cô đoán sai.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống, k động thanh sắc hỏi: “Uhm, vụ đó giáo sư Quý cũng tham gia s?”
“Thế nào? Mộ tổng cũng quan tâm chuyện này?” Quý Tu hỏi rõ, ngữ khí, ánh mắt, coi như bình thản.
Có thể thấy anh k bất ngờ!
“Thầy Quý chắc có nghe ng chết là nữ hầu nhà tôi!” Mộ Nguyệt Sâm nói thẳng.
Nếu cảnh sát nhờ, nhất định cảnh sát có nói anh biết. Đồng thời, cũng nói chuyện Mộ gia nhờ tìm nữ hầu nói cho anh biết.
So với việc giả bộ k quan tâm k biết, k bằng chủ động nói rõ.
Quý Tu cúi đầu,Hạ Băng Khuynh thu ánh mắt lại, lấy ly trà nhấp 1 ngụm, từ từ thả xuống:”Nghe nói r, nữ hầu hình như trộm đồ Mộ gia, lén trốn đi.”
“Đúng!” Mộ Nguyệt Sâm đơn giản đáp.
Hạ Băng Khuynh có chút căng thẳng nắm tay lại.
Tiêu Nhân chấn động la: “Cái gì? Ng chết là nữ hầu Mộ gia?” Mắt cô nhìn Hạ Băng Khuynh: “S cậu k nói tớ biết?”
“Có gì đáng nói! K fai chuyện tốt.” Hạ Băng Khuynh giả bộ tự nhiên, tim đập mạnh.
“Cũng đúng, sắp qua tết, quá xui r” Tiêu Nhân đồng ý, cũng k bắt vấn đề đó k buông, sau đó, ngồi xuống sofa, lại hứng thú phân tích:”theo e thấy, nữ hầu 8 phần nhiễm thứ gì dơ bẩn, nếu k s nói tự tử là tự tử, mà còn nhốt mình trong tủ khí độc, quá kì lạ.”