Chăn chiếu dưới dất xếp đàng hoàng, thầy Quý cũng tỉnh r.
Cô bò dậy, nhìn đồng hồ, chưa tới 7h, họ dậy sớm v làm gì?
“Chồng, e đến đây, ầm---”
Tiếng vang thuận theo vật nặng té xuống đất vang lên khiến Hạ Băng Khuynh bị dọa 1 phen.
Cô kinh ngạc 1 chút, quay đầu, phát hiện Tiêu Nhân vốn nằm trên giường biến mất.
Đưa đầu qua coi, chỉ thấy, con ranh té xuống đất ôm gối như hổ vồ lấy hôn lấy, vừa nói mớ:”Đừng xấu hổ, để chị hôn chính là ng của chị r---”
Hạ Băng Khuynh bất giác lắc đầu cười, xuống giường, dùng sức vỗ mông cô: “Trời cũng sáng r, đừng mwo nữa.”
“Đáng ghét Tu Tu, đừng hành hạ mông nhỏ của ngta, ngta k thích như v!”
Hạ Băng Khuynh nổi hết da gà.
Đợi đến khi làm tỉnh Tiêu Nhân, kéo cô ra phòng, xuống lầu, chủ tiệm cũng vừ từ sofa tỉnh dậy, ngáp 1 cái chào hỏi: “2 ng cũng dậy sớm quá.”
Tiêu Nhân đi qua liền ngồi, kéo kéo tóc, cơ thể bất động, lại nằm trên sofa ngủ tiếp.
Hạ Băng Khuynh ngồi bên sofa đơn, nhìn ông dọn đồ, thám tính hỏi: “Chủ tiệm, hqa về lúc nào v?”
“Khoảng 10h hơn, nghĩ đến mọi ng có thể ở thêm 1 ngày, tủ lạnh k đủ đồ, liền đi mượn của hàng xóm 1 chút.” Chủ tiệm buồn ngủ trả lời.
“Trên núi này còn ng?”
“Có! Nhưng ít!”
“Oh, là v à!”
Hạ Băng Khuynh như nghĩ ra gì đó, tối qua căng thẳng, hnay nghĩ lại, tuyết lớn, hqa “thứ” đó hoặc là cố ý theo dõi họ đến đây, hoặc là ở trên núi, vào trộm đồ.
Ngoài cửa, Mộ Nguyệt Sâm và Quý Tu về.
“2 ng sáng sớm đi đâu v?” Hạ Băng Khuynh hỏi, 2 ng từ hôm qa ra nvs đã thần thần bí bí, cũng k nói là chuyện gì.
“K gì, đi coi tình hình bên ngoài, gọi điện thoại, chắc là trc trưa nay có thể đi” Mộ Nguyệt Sâm đáp.
Hạ Băng Khuynh đứng dậy, kéo Mộ Nguyệt Sâm ra ngoài: “Anh nói thật, tối qua nhà vệ sinh có chuyện gì? K đc giấu em!”