“Cô còn chưa nói 2 trưởng bối Mộ gia biết s?” Ôn Tử Tích nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Băng Khuynh vẫn k nói.
Trầm mặc, là chuyện trc mắt cô muốn làm nhất.
“Có fai sợ họ thất vọng k?” Ôn Tử Tích thổi khí lạnh ra: “Cũng đc, rất k dễ vọng đc đứa cháu, nói mất là mất, cũng khá thất vọng. Nhưng cô yên tâm”
Cô quỳ xuống, đối mắt với Hạ Băng Khuynh: “Sự thất vọng đó, nhất định k kéo dài lâu. Con mất r, sinh đứa khác, là đc, đúng k? Còn về mẹ là ai cũng như v.”
Hạ Băng Khuynh vẫn k phản ứng.
Nắm đấm này Ôn Tử Tích đánh lên bông gòn r.
Nhưng, cô fai tốc chiến tốc thắng!
Vì Mộ Nguyệt Sâm đến bất cứ lúc nào!
Đưa tay lên, lấy siêu âm từ trong túi mình, nhẹ đặt lên tay Hạ Băng Khuynh, “Con của Nguyệt Sâm, tôi thay cô sinh! Vị trí tam thiếu phu nhân Mộ gia, từ đầu đến h, đều chỉ có thể thuộc về tôi! Cô Hạ Băng Khuynh, chẳng qa chỉ là ng qua đường!”
Lòng bàn tay, khẽ lạnh.
Hạ Băng Khuynh khẽ động mi mắt, nhìn tờ siêu âm.
Trên mặt, như cũ k biểu cảm.
K có suy sụp, k khóc than, thậm chí, đến nghi ngờ và chất vấn căn bản, cũng k có!
S có thể v? Ôn Tử Tích nghi ngờ.
“Hạ Băng Khuynh, cô k hỏi tại s tôi có con s?” Ôn Tử Tích rất tiếc nuối.
Vì cô có rất nhiều chuyện muốn nói!
Nhưng, Hạ Băng Khuynh như sống trên chân k v, căn bản k nghe cô nói, lần nữa, lờ cô 1 cách triệt để!
“Tôi cũng tính là may, Nguyệt Sâm bỏ 1 đêm thời gian dành cho tôi, tôi liền có r, cô nói, có fai tôi may hơn cô k? Với lại” Ôn Tử Tích tự nói, để tay lên bụng:”Con của tôi, cực kỳ khỏe mạnh. Bác sĩ nói, nó sẽ bình an ra đời, bình an lớn khôn bình an”
Ôn Tử Tích chưa nói xong, đằng sau truyền đến tiếng quen thuộc.
Cô liền quay đầu: “Nguyệt, Nguyệt Sâm?”
S a đến nhanh v?
A đến lúc nào?
Lời cô nói, a nghe k?
Nghe đến 2 chữ Nguyệt Sâm, mi mắt Hạ Băng Khuynh lại động.
Mộ Nguyệt Sâm k nhìn Ôn Tử Tích, bước chân lạnh lùng đi vào.
Mắt anh nhìn lên giường bệnh, nhìn cô gái có khuôn mặt im lặng, mắt lần nữa trở nên lạnh lẽo âm u.
Cô thật sự cảm thấy k gì hết.
Đến nước mắt, 1 chút đau lòng cũng k có.
Từng yêu thương như đến h chỉ có hận thấu xương, thấy mặt cô, liền muốn bóp chết cô.
3 ng trong phòng, Ôn Tử Tích như không khí k tồn tại.
Không khí lưu chuyển sự yêu và hận của Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, đây là nơi k 1 ai có thẻ can dự vào.
Như là 1 thế giới dần hoang vắng đi.
Ôn Tử Tích bị lờ đi, tuy k vui, nhưng, trạng thái của họ bây h, cô nhìn thấy rất chân thật.
Hình như cãi nhau rất dữ.
Cô lần nữa đi qua, thử khoác tay lên tay Mộ Nguyệt Sâm, thấy a k phản ứng, lớn gan đến gần,: “Nguyệt Sâm, e đợi a lâu r?”