“Tôi đi thanh toán!” Quý Tu nhàn nhạt nói, gật đầu lễ phép với Mộ Nguyệt Bạch.
Đợi anh quay lưng, đằng sau truyền đến giọng của Mộ Nguyệt Bạch: “Thầy Quý đừng đi, tôi thanh toán r!”
Quý Tu dừng bước, quay ng: “Uhm, đc, nếu đã r, tôi k cần đi.” Nói xong, nhìn Hạ Băng Khuynh: “E muốn nhị thiếu đưa, hay tôi đưa.”
“Thầy đưa em!” Hạ Băng Khuynh k cần nghĩ đáp, sau đó nói: “Ngoài ra, e có thể phiền thầy 1 chút.”
Mộ Nguyệt Bạch ở bên thở dài: “Như v k tốt lắm, căn hộ thầy Quý chỉ có 1 phòng như v sẽ phiền thầy, e bắt ng ta ngủ đâu? Vẫn là theo anh tốt hơn, k muốn về nhà, anh Nguyệt Bạch bên ngoài có nhà riêng.”
Hạ Băng Khuynh còn chưa nói, Quý Tu mở miệng: “Đừng gấp, tôi có thể ngủ sofa, để Băng Khuynh ngủ phòng tôi.”
“Thầy Quý, nam nữ thụ thụ bất thân, thầy là nam giáo viên, Băng Khuynh nhà chúng tôi là con gái, sợ k đúng lắm.” Mộ Nguyệt Bạch mang nụ cười, nói chuyện khách khí, nhưng lời nói lại sắc bén.
Quý Tu k nói.
Cũng nói đến vấn đề lễ nghi đạo đức r, anh tự nhiên k thể nói nhiều.
“Tôi k fai nhà các anh, hôm nay k fai, sau này k fai, thầy Quý là thầy tôi, tôi tin tôi mới là ng phiền thầy ấy.” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc nói với Mộ Nguyệt Bạch, sau đó, nhìn thầy Quý: “Chúng ta đi thôi!”
Quý Tu gật đầu lễ phép với Mộ Nguyệt Bạch.
Quay ng rời đi.
Trong phòng chỉ còn Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch.
“K cần biết nói thế nào, cảm ơn anh đến đón, trả viện phí cho tôi, sau này, đừng đến tìm tôi, tôi đi đây!” Hạ Băng Khuynh nói xong với anh, liền quay đi ra ngoài.
Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy đi theo, đi nhanh vài bước đuổi theo cô: “E k tính trả tiền viện phí cho anh s.”
Hạ Băng Khuynh ngây ng, quay đầu nhìn anh, có chút cứng nhắc: “Tôi sẽ trả anh.”
“Uh, có thể từ từ từng chút trả.” Mộ Nguyệt bạch dùng tay áp lên đầu cô, cười nói.
Mộ Nguyệt Bạch tiễn Hạ Băng Khuynh lên xe, trc lúc cô lên xe nói: “Bây h nhà k biết, e có khó khăn gì tìm anh. Anh biết thời gian này mình có nhiều mâu thuẫn, nhưng, anh thật sự thích e, nhớ lấy, chuyện khó k thể xử lý, nhất định fai gọi cho anh.”