“K, k có ngây ng, đang nghĩ về vụ án” Hạ Băng Khuynh có chút ngại đứng dậy, nói lắp.
Quý Tu rất có lòng tốt k vạch trần cô: “Thời gian ăn cơm đến r, đi canteen?”
“Đc, e đi vệ sinh cái. Lập tức”
“Đi đi”
Quý Tu đứng tại chỗ cũ, mắt nhìn cô rời đi.
Hạ Băng Khuynh bây h nhìn k khác gì 2 năm trc, vẫn mặt nhỏ trắng nõn, cơ thể ốm gầy, còn có tóc dài.
Cũng như cũ thích ăn kem, thích hát 1-2 câu vu vơ.
Chỉ có anh biết, rốt cuộc cô, k giống chỗ nào.
Hạ Băng Khuynh đi ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa kịp bước ra, trc mắt liền bị chặn lại.
1 đóa hoa hồng đỏ chặn trc mắt cô, ng cầm hoa là cảnh sát bên cục địa phương.
Anh cũng mới tốt nghiệp đc điều đến đây k lâu, nhưng từ ngày cô bước chân vào cục cảnh sát này, ng này hình như luôn công khai ám hiệu cho cô.
Bây h là hoa.
Hạ Băng Khuynh trầm xuống: “Xin lỗi, tôi”
“Hạ tiểu thư, cho tôi 1 cơ hội.” Mặt cảnh sát thành khẩn nhìn cô, “Chúng ta có sở thích chung, mà, tuổi cũng ngang nhau, nhưng cậu k thích chỗ này, tớ có thể đi theo cậu.”
Đi theo cô?
Hạ Băng Khuynh cười thất thanh: “K cần theo tôi. Vì tôi k thể cho cậu cái gì. Hoa này, rất đẹp, nhưng, cảm ơn.”
Cô lễ phép đẩy hoa ra.
“Hạ tiểu thư, cho tôi 1 cơ hội đi” Cảnh sát có chút xấu hổ, nói đc nửa, đã đỏ mặt.
Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, đánh giá anh: “Xin lỗi”
Quay ng, rời đi.
K fai k cho anh cơ hội, mà cô k cho bản thân bất kỳ cơ hội nào nữa.
K cho cơ hội để bản thân tổn thương.
Quý Tu luôn đứng ở chỗ đó đợi cô, tự nhiên thấy đc cảnh này.
Anh k nói gì, chỉ là tự nhiên nhận túi trong tay cô: “Chỗ tiếp theo, đi tp kế bên, bên đó có vụ giết ng hàng loạt.”
Lời chưa nói xong, đth Hạ Băng Khuynh vang lên.
Là Hạ Vân Khuynh.
1 năm trc cô đã sinh con cho Mộ Cẩm Đình, là công chúa nhỏ cực kỳ dễ thương, bây h 1 nhà 3 ng cực kỳ hạnh phúc.