Anh quả thật or là k nói, or là sẽ khiến ng nghe kinh động!
Hạ Băng Khuynh thả ly rượu xuống, mắt k tránh né nhìn anh, rất khẳng định đáp: “Tôi thích!”
“Thích là tốt!” Mộ Nguyệt Sâm như nhẹ nhàng trần thuật tiếp lời.
“” Hạ Băng Khuynh ngây ng.
Hỏi nghiêm túc v, kết thúc chỉ đơn giản v, a muốn biểu đạt gì?
Lực khống chế của anh?
Duy ngã độc tôn của anh?
Tính tình xấu của anh, k đổi tí nào.
Nhưng hnay là ngày vui, mai cũng fai đi, Hạ Băng Khuynh k muốn chỉ có 1 ngày mà cũng cãi với anh.
Cúi đầu, lấy đũa gắp đồ ăn.
Mặt k thể hiện sự k vui.
Ngkhac thấy Hạ Băng Khuynh k có k vui, tim cũng thả lỏng, cũng bắt đầu ăn.
Đột nhiên, Mộ Nguyệt Sâm lại lạnh lùng hỏi: “E đơn thuần thích tử thi hay là nói thích nam giáo viên kiểm tử thi?”
Ng trong Mộ gia đều muốn điên lên.
Tên nhóc này tuyệt đối bị bệnh thần kinh.
Có ai hỏi thăm ng khác như nó k.
Hạ Vân Khuynh tức đến muốn đập bàn đứng dậy, e cô rất k dễ về 1 cuyến.
Mộ Cẩm Đình áp chặt tay cô, dùng ánh mắt nói với cô: Bà xã, xúc động là ma quỷ!
Mộ Nguyệt Bạch bất lực cười, ngón tay xinh đẹp xoa trán, cách hấp dẫn sự chú ý của ng nào đó hình như hơi khập khiễng?
Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi.
Cô nhẹ thả đũa ngẩng đầu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm, mặt ôn hòa cười:”Đều thích! Trong đó thích nhất là cùng nam giáo viên kiểm tra thi thế,uhm, k, nói chính xác, phần lớn thời gian, chúng tôi thấy k fai là thi thể, là tàn chi, thịt vụn, đợi hôm nào anh thành như v, chắc tôi sẽ thích anh! Cũng sẽ từ từ kiểm anh!
Cả đám ng k còn muốn ăn nữa.
Ng ăn thịt muốn ói ra hết thứ đã nuốt vào.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm.
Nghe xong, dừng lát, lấy rượu đỏ lên lắc lắc: “Nghe k tệ! Biến thái đến rất đặc biệt độc nhất.”
“Anh nói chuyện vẫn độc miệng như v! Cảm ơn đã khen!” Hạ Băng Khuynh cười đáp. Biểu cảm như đứng nhân viên tiếp tân đứng hoan nghiêng khách vào tiệm.