Cửa bị đóng lại, cô còn chưa phản ứng lại, đã bị áp lên tường.
1 tay anh để trên tai cô, hơi thở mê ng, lại rất nguy hiểm.
“Sợ tôi vào phi lễ cô? Hay là sau khi tôi vào sẽ k ra nữa?”
Giọng anh thô lỗ mấy phần, trầm thấp, mang theo sự mê hoặc k rõ/
Cảm giác này nhìn k thấy, bắt k đc, nhưng, như là mạng nhện bao quanh, khiến Hạ Băng Khuynh cực kỳ k thoải mái.
Lưng cô thẳng cứng dán lên tường, mắt như k thể xâm phạm nhìn anh: “Cảnh cáo anh, đừng làm bậy. Đây là khách sạn.”
“Chính vì là khách sạn, phát sinh chuyện gì cũng bt, k fai s?” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn, hơi nóng theo môi mỏng của anh phả lên má cô.
Da mỏng, như bị cháy bỏng.
“Anh tránh ra!”
Cô đẩy tay anh ra.
Nhưng, nam nữ sức khác nhau, anh lại cao to như v, hành động này của cô, k nghi ngờ gì như kiến muốn lay động cây to.
Hạ Băng Khuynh bình tĩnh lại: “A đừng làm bậy, a tin k”
“Tin cái gì?”
Anh thấp giọng hỏi.
Hơi thở nam tính, cộng thêm sự hấp dẫn khó nói nên lời, vẫn k ngừng chui vào mũi cô.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy bản thân sắp k thể suy nghĩ đc gì nữa!
Cô cắn môi, tim căng thẳng, dứt khoát ngẩng đầu nhìn anh: “Mộ Nguyệt Sâm, nói vụ án đc k? A thấy thi thể đó bị ăn mòn lợi hại k? Tôi đích thích giải phẫu. Còn có thi thể nữ ở cty các anh, hnay tôi sờ qua phổi! Có sự sưng phồng! Anh hiểu sưng phồng nghic là gì k?”