Đáy mắt Mộ Nguyệt Sâm mang theo sự mất mát, k thoát khỏi mắt anh.
Chỉ đáng tiếc ng đang vùi đầu vào cháo cá căn bản k chú ý đến điểm này.
Đứng dậy, để ly rượu xuống, Quý Tu lấy áo khoác của mình: “Tôi ra đi vệ sinh tí, 2 ng ăn trc”
Anh cất bước, k nhanh k chậm đến nhà vệ sinh.
Chỉ còn 2 ng họ r.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lần nữa rơi trên ng Hạ Băng Khuynh.
“Làm gì? A uống rượu đỏ của anh, tôi ăn cháo của tôi, đừng hòng bắt tôi ăn thứ tôi k thích” Hạ Băng Khuynh giơ nĩa lên, biểu thị sự phản kháng.
Mộ Nguyệt Sâm trầm trầm: “E đến đâu chỗ đó chết ng, k cảm thấy rất xui?”
Cái gì chứ? Nói bậy! Hạ Băng Khuynh hừ 1 tiếng: “A tưởng tôi là Conan à? Đến đâu chỗ đó chết ng? Có ng chết, chúng tôi mới qa đó? Đừng coi thường công việc của tôi!”
Cô phiền nhất là ng khác coi thường nghề của cô, nhưng Mộ Nguyệt Sâm lại luôn thách thức giới hạn của cô.
“Cũng như nhau, đều là ng chết”
“Cái gì gọi là cũng như nhau? Có chúng tôi, mới có thể khiến ng ta chết nhắm mắt! A cản bản k hiểu!”
Lúc cô nói lời này, mắt phát sáng, lấp lánh, lộ ra thần khí k cho phép sự coi thường.
Cô như v, hình như rất lâu r anh k thấy qua.
Nhưng cô như v, lại khiến a cảm thấy rất xa.
Thậm chí, thoát khỏi phạm vi mà a có thể tiếp xúc.
Cô bắt đầu có thế giới nhỏ của mình, hoặc là, thế giới này klq đến yêu.