Đập vào mắt, là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Mộ Nguyệt Sâm.
Ngũ quan tinh tế, như đc phác thảo, mày kiếm mắt sao, mang theo sự ôn nhu sâu k thấy đáy, không khí như có sương mù trên tiên cảnh, bên trong đầy ánh nắng, đẹp đẽ, nhưng lại mê ly k thật.
Tim âm thầm đập nhanh 2 nhịp.
Ánh sáng đánh tan màn đêm k thể tránh né rọi trc mắt họ, mê hoặc tâm trí.
Hô hấp 2 ng có chút nóng.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn đôi môi khẽ mở, môi mỏng nhịn k đc áp lại gần.
Lúc sắp chạm vào.
“A---” Hạ Băng Khuynh k chút báo hiệu la lên, đẩy anh ra xa, an ủi trái tim đang đập k ngừng, lớn tiếng đập tan không khí ái muội màu hồng: “Mộ Nguyệt Sâm anh đến gần v làm gò? Chút nữa dọa chết tôi r.”
Mộ Nguyệt Sâm thẳng lưng, tự nhiên nói: “Thấy e ngủ ngon v, còn chảy nước miếng, sợ nước miếng chảy lên ghế tôi, cho nên k thể k kêu e dậy!”
“”
Nước miếng?
Hạ Băng Khuynh phản ứng có điều kiện sờ miệng, ngón tay lại k biết đã sập bẫy.
Cô nhanh chóng lấy tay ra, để lên bàn.
Cô cũng ngu đến k còn bạn nữa, mới tin lời của anh.
Khuôn mặt cao lạnh của Mộ Nguyệt Sâm phủ lên ý cười nhẹ, như là đứa trẻ đắc ý sau khi làm chuyện xấu.
Anh dựa mép bàn:”Mới sáng sớm, s ngồi trên ghế tôi ngủ? Ở ks ngủ k ngon s, đến chỗ tôi ngủ có cảm giác thân quen s?”
Hạ Băng Khuynh cười lạnh: “Chúng ta đừng vòng vo nữa, cùng Thái tổng ăn sáng thế nào? Vui k?”
Cô hỏi rất trực tiếp.
Mộ Nguyệt Sâm đáp cũng trực tiếp: “Vẫn đc! E thì s, ở phòng làm việc ngta lục vui k?”
“Giống a v, cũng k tệ!” Hạ Băng Khuynh để 2 tay lên thành ghế vỗ vỗ, thoải mái ngồi.
“K tệ?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày lên: “Chút nữa bị bắt còn k tệ?”
“Đó k fai là vì a ở chỗ tôi có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ s, tôi sợ gì chứ, anh nói đúng k” Hạ Băng Khuynh dựa, cười lạnh với anh.
“E thật sự k sợ gì, cũng đúng, e có tiếng là lớn gan, nhưng trong mắt tôi, đó k fai điều tốt!” Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu.
Hạ Băng Khuynh haha 2 tiếng, đã k muốn giả bộ với anh nữa, “Chính vì anh cứ giấu diếm, tôi cũng k nóng nảy như v, nếu có biện pháp đơn giản an toàn, ai làm đi mạo hiểm, anh nói đúng k”
4 chữ cuối, cô cực kỳ nhấn mạnh.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm vẫn k thay đổi, nhìn vào mắt cô:”E đây là đang trách tôi.”
“Tôi có gì để trách anh, tôi là tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận” Hạ Băng Khuynh nói, dùng tay đập lên bàn.
“Rất nhiều chuyện, tôi k nói thì có lí do k nói!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc nói.
“Đc r---” Hạ Băng Khuynh xua tay: “Nguyên nhân a k nói là vì vui khi thấy thôi như rắn k đầu rối loạn, mà anh rõ ràng đã tra đc r, nhìn thấy ng như tôi, nhất dịnh trong tim cảm thấy mắc cười chứ gì.”
Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc, k nói.
Mặt cô đầy bất mãn, ng mù cũng nhìn ra.
Im lặng 1 lúc, biểu cảm anh trầm xuống nói:”E muốn biết gì?”
“Toàn bộ!” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc: “Nếu lần này k nói đàng hoàng, chuyện này tôi k muốn tham gia nữa, quá tốn sức r!”