Hạ Băng Khuynh lúc này mới phát hiện trên bàn có phần đồ ăn sáng.
Anh vẫn nhớ đến có còn chưa ăn sáng.
Đây là hành động ấm áp, anh từng dùng cách này khiến cô trầm luân, nam nhân càng lạnh lùng, lúc ấm áp, mới khiến bản thân trở thành độc nhất vô nhị trong thế giới của anh, cảm giác đc chuyên sủng, mang đến mộng cảnh đẹp nhưng lại rất độc, k có nữ nhân nào có thể kháng cự đc.
Nhưng tỉnh mộng r, mở mắt ra, ai có thể thu dọn hiện thực tan nát giúp cô đây.
“Cảm ơn!” Thu lại tư tưởng xa xôi, tùy tiện cảm ơn anh 1 cái, ngồi xuống ăn sáng.
“Ăn xong vào trong tắm thay đồ, trực tiếp làm việc.” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô ăn, môi mỏng nhả ra 1 câu.
Hạ Băng Khuynh cười cười, ngẩng đầu: “Anh thật sự coi tôi là thư kí tiểu mật s? Nhập tâm quá!”
“Nếu đến bản thân cũng k gạt đc, thì s gạt hung thủ, tiểu mật e tốt nhất nên tôn trọng nghề nghiệp 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc nói.
“Tôi thấy a vì phúc lợi của mình, Mộ Nguyệt Sâm, có 2 điểm cần nói rõ với anh, thứ 1, tôi giúp a là vì chủ nghĩa nhân đạo, cho nên anh mà nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi, anh quá vô nhân tính r, thứ 2, đợi sau khi xong chuyện, chúng ta hết chuyện r, cho nên cũng k cần làm chuyện vô nghĩa!” Hạ Băng Khuynh nửa úp nửa mở nói.
Ng thông minh như anh, sẽ k thể k nghe hiểu ý cô.
Mộ Nguyệt Sâm thở 1 hơi, mắt nhìn ra phía xa cửa sổ, k tiếp tục nói vấn đề này.
Hạ Băng Khuynh tự nhiên cũng k nói.
Cô ăn sáng r, lại vào phòng nghỉ tắm, thay đồ.
Tối qa ngủ k ngon, cơ thể bắt đầu “báo thù” cô, ngồi trên ghế cũng có thể ngủ.
Đi ra ngoài, thời gian vẫn còn sớm, vừa đúng là thời điểm tốt nhất để làm việc.
Mộ Nguyệt Sâm lại nằm trên sofa ngủ, xem ra, tối qa anh cũng ngủ k ngon.
Bước chân Hạ Băng Khuynh bất giác đi về hướng anh, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.