“Anh anh làm gì!” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, mở to mắt, lúc hỏi, lưỡi bị cứng.
Mộ Nguyệt Sâm k đáp, cũng k nhìn cô, bước chân đến phòng nghỉ.
Anh dùng chân dài đá cửa, đi vào, để Hạ Băng Khuynh lên giường lớn, sau đó đi đến cửa sổ, kéo màn cửa ra.
Ánh nắng buổi trưa rọi vào.
Anh lại qa đó khóa phòng lại, đến bên giường, đưa tay, cởi áo khoác cô ra.
Hạ Băng Khuynh kéo tay anh: “Mộ Nguyệt Sâm, anh đây là lại muốn làm gì?”
“Hành động của tôi k rõ ràng s?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược, mày nhếch lên.
“Hành động của anh quả là thổ phỉ, là lưu manh!” Có thể cởi đồ của nữ nhân 1 cái quang minh chính đại, sợ chỉ có Mộ Nguyệt Sâm.
“Thổ phỉ? Lưu manh?” Mộ Nguyệt Sâm nhấn mạnh 2 chữ, mặt k tốt lành lộ ra nụ cười: “Trong mắt e, tôi k tốt chút nào đúng k?”
Hạ Băng Khuynh k biết trả lời thế nào, cảm thấy cũng k cần, cộng thêm k có hứng thú trả lời, cô nhẹ quay đầu đi: “Dù s, tôi k fai cô gái tùy tiện, a đừng động tác động chân.”
Mộ Nguyệt Sâm ấn eo cô, cương quyết dứt khoát, mắt kiên định nói với cô: “Hnay tôi k những muốn động tay chân, mà toàn thân đều fai kiểm tra.”
Nói xong, k quan tâm cô cự tuyệt, cởi áo khoác của cô, kéo đầm cô từ trên vai xuống, vai trái 1 mảnh bầm tím lớn.
Anh lại kéo váy cô lên, dưới lớp vớ, đùi và mắt cá bị bầm và cào thương.
Nhìn thấy làn da trắng của cô tàn tạ như v, mắt anh thu lại, cực kỳ đau lòng.
“Hạ Băng Khuynh rốt cuộc té ở đâu? S lại té thành v? Nói thật nói rõ cho tôi!” Mắt anh sâu thẳm nhíu lại, ngữ khí lạnh lùng, mang theo áp lực k giận mà uy.
Hạ Băng Khuynh kéo đầm lên cao, mím môi, cũng thấy r, cũng k giấu nữa, nói cho anh nghe chuyện đó.
Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, mắt nổi giận: “Hạ Băng Khuynh có fai e bị ngu k, rất hiển nhiên là cái bẫy mà e lại nhảy vào? Tôi k fai nói với e r s, đừng đưa bản thân vào nguy hiểm, tại s e k nghe?”
“Đc r, a đừng nói nữa” Hạ Băng Khuynh bị nói đến mặt đỏ lên: “Tôi thừa nhận lần này là mình ngốc, vừa nãy đầu nóng nảy, anh biết mà, tất cả chứng cứ đều rất quan trọng, nhất định giấu ở nơi nào đó trong cty.”
“K cần biết chứng cứ quan trọng đến đâu, tôi cũng k muốn e gặp nguy hiểm.” Mộ Nguyệt Sâm ngắt lời, mắt đều hối hận: “Thật sự k nên để e cuốn vào chuyện này, Hạ Băng Khuynh, nếu bây h có cách để e thoái lui an toàn, tôi nhất định để e lui.”
“Đã k kịp r!” Mắt Hạ Băng Khuynh trầm tĩnh nhìn anh, tim thở dài.
Mộ Nguyệt Sâm cũng thở dài,: “Đúng v, k kịp r, cho nên, tiếp sau đây, 1s 1ph cũng k để e rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định k tha cho ng phụ nữ đó.
Hạ Băng Khuynh k nói gì, ôm gối, im tĩnh ngồi.
Mộ Nguyệt Sâm dùng tay chạm vào chân bị thương của cô: “Đau không?”
Hqa về trễ mình dịch k kịp, nay dậy sớm dịch up bù nhe, tối nay sẽ cố gắng up thêm 4 chương cho m.n, cảm ơn mọi ng ủng hộ mình