Hạ Băng Khuynh lấy gối từ phía sau đập đầu anh, như bộc phát la lên: “Ra ngoài---”
Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng vẫn ra ngoài.
Cũng k thể so đo với “bệnh nhân”
Xế chiều.
Theo kế hoạch k đổi.
Trác Tùy Hàng sắp xếp mọi thứ.
Nếu k đi tra, k tìm sự đột phá, họ càng bị động.
3 ng từ thang máy chuyên dụng xuống, đi đường chuyên dụng của tổng tài đến bãi đỗ xe, lúc trưa, Trác Tùy Hàng dừng xe mình ở bãi đỗ của Mộ Nguyệt Sâm.
Bình thường anh cũng hay dừng, cho nên dù có ng thấy, cũng k nghi ngờ.
Trác Tùy Hàng kéo cửa sau, để Mộ Nguyệt Sâm ngồi vào.
Hạ Băng Khuynh ngược lại ngồi ghế phụ.
Xe do Trác Tùy Hàng lái.
Rời bãi đỗ, xe đi về hướng bắc, lên đường cao tốc, qua trạm thu phí.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi sau, lại là buổi tối, k nhìn kĩ, sẽ k dễ thấy.
Xe chạy 1h hơn, luôn đi trên đường cao tốc, đến đường nhỏ yên tĩnh.
Phía trc dừng 1 chiếc xe màu đen.
Trác Tùy Hàng thả chậm tốc độ dừng lại sau nó, sau khi dừng hẳn, nghiêng đầu, áp thấp giọng báo cáo với chủ nhân ở đằng sau: “Đến r! Đường tiếp theo, anh tự lái, địa chỉ tôi nhập trong chỉ hướng r, 2 ngày sau, tôi sẽ tiếp ứng 2 ng!”