“Đương nhiên là thật, nếu k, e nói a đến làm gì?” Mắt Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu thành thực.
Nghĩ kĩ, Mộ Nguyệt Bạch dù quan hệ k tốt với Mộ Nguyệt Sâm cỡ nào, cũng là em trai ruột.
Nay đã đến mức liên quan đến tính mạng, dù anh k giúp, nhiều nhất chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng k đến nỗi đạp thêm mấy cái, kéo anh vào đường chết.
2 chữ huyết thống, khiến nội tâm Hạ Băng Khuynh tin tưởng anh.
Dù xấu xa, cũng k thể xấu đến mức độ đó!
Đằng sau, truyền đến giọng lạnh lùng từ tốn của Mộ Nguyệt Sâm: “E thật sự tin lời quỷ của hắn? Tôi nói e nghe, hắn mà giúp tôi, heo cũng leo cây đc!”
Hạ Băng Khuynh quay ng, nhìn Mộ Nguyệt Sâm, nói ý kiến của mình: “Anh cũng sắp bị oan đến ngồi tù r, anh ta mà còn ở trong làm hại anh, k fai quá k có nhân tính s.”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhếch mày, cố ý mê hoặc nói: “Thứ gọi là nhân tính, hắn có lúc nào có s?”
“”
Hạ Băng Khuynh k nói nên lời.
Đc r, Mộ Nguyệt Bạch đúng là k fai ng tốt!
Xe lại trầm mặc.
Mộ Nguyệt Bạch bị nói v, vẫn là bộ dạng k cho là đúng k tức giận, cười rất bình tĩnh.
Anh nhìn Mộ Nguyệt Sâm, ôn hòa mở miệng: “Em trai yêu dấu. e cần 1 lí do đáng tin đúng k?”
“Lí do gì tôi cũng k tin!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng quả quyết.
Hạ Băng Khuynh bất giác chen vào:”Để anh ta nói, nghe cũng k s, cũng k mất miếng thịt nào, đêm tối gió cao, chỉ 3 chúng ta ở nơi quỷ này, vĩ hòa vi quý thôi!”