Mộ Nguyệt Sâm mang nụ cười vô hại, giọng ôn hòa nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Lí do tôi giúp e là --- e là của tôi, chỉ có thể chết trong tay tôi!” =))) (Tề Mặc nhập anh à =))) muốn thành đam mỹ luôn r
“” Cổ Hạ Băng Khuynh liền lạnh lẽo.
Lí do này thật đủ bá khí!
Mộ Nguyệt Sâm nghe đc, miệng cong lên, lộ biểu cảm như cười như k: “Lí do cao đoan hơn tôi nghĩ, chỉ dựa vào điểm này, tôi tạm thời giả bộ tin anh.”
“Tên khẩu thị tâm phi, lòng rõ ràng cảm động muốn chết!” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn.
“Cảm động? Ha, là cảm động, cảm động đến muốn làm chết anh ở đây!” Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh, mắt mang ý k tốt.
“Nhìn bộ dạng, chúng ta vẫn rất mật thiết”
“Haha---”
Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh, biểu thị bản thân k vui.
Hạ Băng Khuynh ở bên nghe, cảm thấy cách tiếp xúc của họ cũng ổn, so với trc đây, tốt hơn nhiều.
“Cần nói cũng nói r, đừng ở đây nữa, đi thôi!” Cô nói với 2 ng đàn ông.
Mộ Nguyệt Sâm lại dựa ghế.
Mộ Nguyệt Bạch thành tài xế, lại khởi động, xe đi ra ngoài.