Quay đầu, anh Hạ Băng Khuynh đang ngủ say, đưa tay sờ mặt cô.
Ngón tay chưa chạm vào, đã bị Mộ Nguyệt Sâm đẩy ra.
“Đừng chạm vào cô ấy!” Giọng âm lạnh mang đầy sự cảnh cáo.
Mộ Nguyệt Bạch cười ra tiếng: “Tôi nói em tra, Băng Khuynh bây h k fai của e nữa, e còn coi cô ấy là vật của mình à, cũng quá k nói đạo lí r.”
“Dù k là của tôi, cũng vĩnh viễn k thể là của anh!” Mộ Nguyệt Sâm xụ mặt.
“Cũng k nhất định!” Mộ Nguyệt Bạch cười ý vị thâm sâu với kính chiếu hậu.
“Có 1 phần ngàn vạn khả năng, tôi cũng triệt tiêu!” Mộ Nguyệt Sâm k chút lưu tình nói.
“Diệt đc 1 ng là tôi, e có diệt hết tất cả nam nhân xuất hiện trong cuộc đời cô ấy k? Ví như ---” Mộ Nguyệt Bạch giọng kéo dài, sau đó nhìn gương 1 cái, nhẹ nhả ra 1 cái tên: “Quý Tu đó!”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm bất giác cứng lại.
“A nghĩ sai r, họ là quan hệ thầy trò, hơn nữa, ng trong lòng Quý Tu k fai Hạ Băng Khuynh!” Anh giả bộ trấn tĩnh đáp.
“Uh, v thật sự là tôi nghĩ nhiều r? Nhưng tôi thấy thái độ của Quý Tu khi nói chuyện với nha đầu nhỏ của chúng ta, k đơn thuần, nhưng cũng k lạ, lâu ngày sinh tình là bt, nói k chừng anh ta cũng k biết! Ài, nha đầu nhỏ từ trc đã rất thích thầy Quý này, nói k chừng, sau này vô thanh vô thức bị cướp mất!” Mộ Nguyệt Bạch mang theo ý cười, đầy ý tứ nói.