Cô cố ý giả bộ k thấy, tự quan tâm mình ăn cháo, ăn rau.
“Nguyệt Sâm, phòng chúng ta có fai có chuột k, sáng nay, làm chấn động giường như v.” Mộ Nguyệt Bạch cười híp mắt, mắt từ mặt Hạ Băng Khuynh lướt qa, rơi lên ng Mộ Nguyệt Sâm.
“Nếu là chuột, nhất định là con chuột ngu xuẩn, giường của 2 nam nhân của dám lên, có thể tưởng tượng ganl lớn cỡ nào.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói, mắt nhìn thẳng vào Hạ Băng Khuynh.
Cô công khai như v nhảy xuống giường, tưởng họ đều mù s.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu càng thấp, k nói, tính im lặng tới cùng.
Thực ra, cô k im lặng thì có thể làm gì, cũng k thể nói với họ, có thể là mình mộng du lên giường nằm.
Thấy cô k nói cúi đầu càng thấp, Mộ Nguyệt Bạch quơ tay trc mặt cô: “Nha đầu, đừng thất thần nữa, tỉnh lại!”
Hạ Băng Khuynh đột nhiên đứng dậy:”Tôi no r, ra ngoài trc, 2 ng từ từ ăn.”
Cô bước nhanh ra ngoài, cảm giác như phía sau có mãnh thú đang đuổi theo.
Đi đến lầu 1, nữ nhân ngồi ở quay tiếp tân tiếp đón họ hôm qa.
Vừa thấy Hạ Băng Khuynh, lập tức nở nụ cười chào hỏi: “Mỹ nữ, tối qa ngủ thế nào?”
“À--, cũng đc!” Phù! Nếu bỏ đi tình tiết lúc sáng nay.
“V thì tốt!” Bà chủ nói, mắt tiện tiện nhìn phía sau Hạ Băng Khuynh, thấp giọng hỏi: “Cái đó---, 2 soái ca đó thì s?”
“Cũng khá tốt!”
“E cùng phòng với họ, khó cho e quá” Bà chủ lộ ánh mắt đau lòng, lại tám hỏi: “E nói 2 nam nhân ở chung có lợi gì, quá lãng phí tài nguyên!”
Hạ Băng Khuynh nhịn k đc cười, phối hợp trả lời: “Còn k fai s, nhưng chúng ta cũng k thể phân biệt đối xử với họ có đúng k.”
“Phân biệt đối xử thì k thể, chỉ là nghĩ thấy tiếc, hèn gì xã hội nữ ngày càng ế, e nói soái ca cũng tìm soái ca, kêu nữ nhân làm s sống!” Bà chủ càng nói càng đau lòng.
“V cũng hết cách, họ yêu nhau, cũng k thể khiến họ chia tan, cho nên, mỗi ng có cách nghĩ khác nhau mà!” Hạ Băng Khuynh lúc nói lời này, trong lòng cô cảm giác làm chuyện xấu.
Nếu để họ biết cô đang nói xấu họ, nhất định bóp chết cô.
“Đang nói gì thế?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi.
“K gì k gì, bà chủ hỏi da e dưỡng như thế nào!” Hạ Băng Khuynh chột dạ đáp.
Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ nhìn Hạ Băng Khuynh:”E k fai nói bậy gì chứ.”
“S có thể” Hạ Băng Khuynh cười càng chột dạ, cô ngẩng tay nhìn đồng hồ: ‘Cái đó, chúng ta nên xuất phát r, chỉ thời gian 2 ngày, chúng ta fai nhanh lên.”
Bà chủ nghe xong nhịn k đc hỏi: “Mọi ng là muốn đi đâu?”
“Cô k cần biết!” Mộ Nguyệt Sâm cho cô ánh mắt lạnh lùng.
Chút nữa lạnh chết bà chủ.
“Nguyệt Sâm e đừng dữ với bà chủ, cô ấy là ng bản địa, rất quen hoàn cảnh xung quanh, k bằng chúng ta hỏi cô ấy, đường đi nhanh nhất.” Mộ Nguyệt Bạch nở nụ cười ôn nhu, tay thon nhẹ để lên vai Mộ Nguyệt Sâm.
Bà chủ thấy cảnh này, lập tức nổi các loại tà ác lên, còn ở bên nháy mắt ra hiệu với Hạ Băng Khuynh.