“Thôn bỏ hoang, k điện nước, cha bị thương ở chân, làm con gái s có thể nhẫn tâm bỏ ba ở nơi này, cũng khiến tim ng khác lạnh lẽo.” Hạ Băng Khuynh nhìn 4 phía hoang tàn, có chút xúc động.
“So với giết ng, chút bất hiếu k tính là gì.” Mộ Nguyệt Sâm k cho là đúng châm biếm.
3 ng đi vào nhà nhỏ.
Đi về trc, nhà nhà ngày càng nhiều, chỉ là nhà ở đây đều độc lập, cực kỳ thưa, cộng thêm họ cũng k biết lão Thái ở căn nào, nên fai tìm từng căn.
Nhà k ai ở, chỗ nào cũng là bụi và mạng nhện, không khí có các loại mùi, rất khó ngửi.
Hạ Băng Khuynh vẫn chịu đc, Mộ Nguyệt Bạch bình thường rất thích sạch, nhưng cũng chịu đc, chỉ có Mộ Nguyệt Sâm, thấy hoàn cảnh lộn xộn bên trong, cảm thấy đi vào chính là giết anh, nhíu mày, quay đầu đi.
Tìm như v, tốn 2h, thời gian sắp đến trưa.
Họ đi ra từ căn nhà hôi thối, bề ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, chậu hoa ngoài sân đc trồng hoa, kết quả lại thành ổ chuột, mùi hôi cực kỳ.
Hạ Băng Khuynh đứng ra ngoài hít không khí trong lành, mắt lướt 1 lượt, thấy vườn rau phía trc có 1 vật thể đen đang chuyển động.
Nhìn kĩ, có ng đang quỳ đó.
Cô nhìn chằm chằm, đưa tay kéo Mộ Nguyệt Bạch kế bên, thấp giọng: “2 ng nhanh nhìn---”
“Nhìn gì?” Mộ Nguyệt Bạch quay qa, thuận theo ánh nhìn của cô nhìn qa: “Uhm, là ng!”
“Nói thừa, sáng sớm, k lẽ có quỷ!” Hạ Băng Khuynh khẽ hưng phấn nói.
Trong thôn có 1 ng, v thì còn ai nữa.
Cuối cùng cũng tìm đc.
Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt nghiêm túc, đi về phía vườn rau.
Hạ Băng Khuynh đi theo sau anh.
Ánh sáng của ng lớn tuổi đang quỳ nhổ cỏ bị chắn lại, liền ngẩng đầu, thấy 3 ng trẻ tuổi đứng trc mặt mình, ngây ng rất lâu.
Vì chỗ này rất lâu k ai đến.
“Chú là chú Thái đúng k!” Hạ Băng Khuynh đem nụ cười ngọt ngào nhất của mình ra chào hỏi.
Lão Thái rất chấn động: “Các ng quen tôi?”
Hạ Băng Khuynh cong lưng đỡ chú: “Đợi chú đứng dậy, chúng ta tìm chỗ ngồi nói đc k?”
“Uhm, đc, đc!” Lão Thái k hiểu gì.
Đợi ông đứng dậy, họ mới phát hiện, chân bị què, lúc đi thì khập khiễng.