“Không có gì nói, tự nhiên tìm chủ đề. Nếu anh có chủ đề khác thì chúng ta có thể thay đổi.”
Ngữ khí của cô, bộ dạng không chút quan tâm.
Nhưng Mộ Nguyệt Sâm biết, đây không phải suy nghĩ thật của cô.
Vì anh nhìn rõ chân dưới nước của cô khẽ thu lại, thay cho ngón tay run rẩy.
“Anh phải sắp xếp lại từ ngữ mới biểu lộ được cảm nhận của anh trong 2 năm nay.”
Anh thở một hơi ra, để cảm nhân sâu trong đáy lòng nói ra.
Không khí như trở nên trầm nặng.
Ngón chân của Hạ Băng Khuynh cào chặt mặt dép.
Cô tưởng như vậy có thể che giấu tất cả biểu cảm của mình, nhưng không biết như vậy càng để lộ tâm trạng khó nói của cô.
“2 năm em rời đi, tim anh trống rỗng 2 năm. Bên trong không thể đựng bất kì thứ nào, từ cảm tình đến con người sự vật.”
Anh dùng câu này mở đầu, khiến tim Hạ Băng Khuynh khẽ đau đớn.
Cô làm sao không phải vậy chứ?
Cô dùng thời gian 2 năm thôi miên bản thân, cuối cùng trở thành bộ dạng cô coi là đao thương bất nhập.
Nhưng đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô vẫn trầm mê, vẫn sẽ thích.
“Có lúc anh nghĩ, nha đầu tham ăn thành thói hoạt bát đáng yêu trước đây đi đâu rồi. Anh tìm hết tất cả căn phòng cũng không thể bóng dáng của em. Lúc đó anh mới biết em thật sự rời xa anh rồi.”