Bác sĩ hết cách chỉ có thể lướt qua người anh đi đến bên Hạ Băng Khuynh.
Bác sĩ vừa đến, Hạ Vân Khuynh liền né qua.
Quả thật, cô không phải bác sĩ không xem ra gì cả.
“Tiểu thư, mời kéo đồ lên 1 chút.” Bác sĩ bình thản nói một câu khiến Mộ Nguyệt Sâm lập tức xù lông. Mặt đẹp tối sầm.
“Kéo lên làm gì? Không được phép!” Giọng anh kiên quyết khiến Hạ Băng Khuynh ngại ngùng.
Nam nhân này nghĩ đi đâu rồi?
“Tam thiếu tôi kêu tiểu thư kéo áo lên chỉ để kiểm tra eo có vết thương không, như vậy mới phán đoán được vết thương.”
Bác sĩ giải thích kĩ khiến sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm đỡ hơn tí. Nhưng anh vẫn không đồng ý nam nhân khác chạm vào da thịt Hạ Băng Khuynh.
“Chỉ cho coi một tí, không được động tay biết chưa?” Anh cảnh cáo khiến khuôn mặt lớn tuổi của bác sĩ đỏ lên.
Hạ Băng Khuynh cắn chặt môi dưới, nhịn nỗi xấu hổ khó che giấu. Chỉ là, trong sự xấu hổ lại có một mảng dịu dàng lan tràn.
“Biết rồi tam thiếu gia” Bác sĩ không thể không đáp ứng Mộ Nguyệt Sâm, kéo áo Hạ Băng Khuynh lên cuộn lại 1 chút.
Nơi eo thon của cô đã sưng đỏ lên. Nhìn kĩ còn phát hiện chút bầm tím.
“Tiểu thư, vết thương này có chút nghiêm trọng, ít nhất phải nghỉ 2-3 ngày mới có thể xuống giường hoạt động. 4-5 ngày mới giảm đau một tí.”
Lời của bác sĩ vừa dứt, Hạ Băng Khuynh liền ngây người.
Cô vốn muốn giao lại công việc trước rồi mấy ngày sau đến ăn tết ỏ Mộ gia. Nếu vì vết thương mà cô phải nằm giường 2-3 ngày, vậy ý là cô không thể rời Mộ gia rồi?
Sự thật như cô nghĩ.
“Băng Khuynh, em ở Mộ gia đến hết tết đi. Nhìn vết thương của em chắc không thể về làm được, không bằng ở Mộ gia dưỡng thương thật tốt, thế nào?”
Hạ Vân Khuynh nhân cơ hội khiến Hạ Băng Khuynh nghẹn lời.
Cô biết ngay.
“Chị, em vẫn là về. Ít nhất giao hết công việc cho người khác giúp, ở khách sạn mấy ngày chắc không sao. Đợi mấy ngày tết, bớt đau rồi em quay lại được không?”
Cách nói của cô bị phản đối của bác sĩ đầu tiên.
“Thương thế của cô cần có người thân chăm sóc kĩ, nếu lơ là sẽ có di chứng không tốt.”
Ánh mắt Hạ Băng Khuynh ngưng trọng.
Di chứng? Chỉ là té một cái sẽ có di chứng gì?
Như biết suy nghĩ của cô bác sĩ nói thêm.
“Cái di chứng đó là thoát vị đĩa đệm, eo không dùng được lực nữa vân vân các loại bệnh. Cho nên tiểu thư tốt nhất an tâm dưỡng thương ở Mộ gia, như vậy có lợi nhất cho sự phục hồi của cơ thể.”
“Tôi ở khách sạn cũng có thể an tâm dưỡng thương, cho nên tôi vẫn là”
“Không cho phép! Em cần ở lại Mộ gia!” Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng lên tiếng.
Anh nói một câu chấn động mọi người.
“Tại sao?” Hạ Băng Khuynh nghi hoặc.
Đột nhiên anh có chút không tự nhiên: “Không có tại sao, chỉ là như vậy tốt cho sự dưỡng thương của em. Bác sĩ, kiểm tra kĩ cho cô ấy, còn có bệnh ẩn gì không. Ai biết được 2 năm nay cô ấy tiếp xúc tử thi có bị bệnh ẩn nào không.”