“Chỉ cần em nói thật anh lập tức lái xe. Chịu không?”
Dụ dỗ của anh khiến Hạ Băng Khuynh nhịn không được liếm môi. Phối hợp híp mắt giống như bộ dạng dễ thương trước đây.
“Em nói anh có thể đừng ấu trĩ vậy không? Nếu anh không lái nữa đợi lát không coi được pháo hoa”
Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm” Dù sao chỉ là pháo hoa. Nếu em muốn anh tổ chức cho em 1 cái. Nhưng nếu em không nói thật lòng mình, em thật sự sẽ không coi được pháo hoa rồi.”
Lời của anh có sự uy hiếp nhàn nhạt, khiến Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.
Cô là ngu cỡ nào mới chủ động lên con thuyền tiện này, xe tiện!
“Được được được, tôi thật phục anh rồi. Thực ra tôi rất tò mò anh với ông ta lúc nãy nói gì! Được chưa?”
Cô nhịn xúc động trong lòng, nói lại lần nữa: “Em nói, em thật rất muốn biết nam nhân vừa nãy là ai, cùng với 2 người rốt cuộc nói chuyện gì! Được không?”
Lần này, cô nhiều sự chân thành hơn.
Người bộ dạng nam nhân đó khá sợ Mộ Nguyệt Sâm.
Nhưng nghĩ cũng đúng, có bao nhiêu người không sợ Mộ Nguyệt Sâm? Anh suốt ngày mặt âm trầm, không sợ mới lạ!
Ngữ khí này khiến Mộ Nguyệt Sâm hài lòng. Thế là anh thanh lại cổ họng chuẩn bị nói.
“Thực ra anh là”
“Ding!”
Mộ Nguyệt Sâm vừa nói mấy chữ liền nghe tiếng tin nhắn.
Anh lấy điện thoại lên, mở tin nhắn.
Là số lạ
Nhưng nội dung không hề lạ.
Đợi đọc xong tin nhắn, cả người anh như cây liễu được gió xuân an ủi, tràn trề hi vọng và nhiệt tình.