Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 7: Lòng thiếu nữ



Editor: Linh

Mấy ngày nay Ôn phủ có thể nói là náo nhiệt.

Một hơi gả hai nữ nhi ra ngoài, hơn nữa còn là một gả cho Thái tử, một gả cho Vương gia, trong phủ từ trên xuống dưới đều vội thành một đoàn. Cửa treo cao đèn lồng đỏ thẫm, trong phủ tùy ý nhìn đều có thể thấy dải băng đỏ, trong phủ không chỗ nào không lộ rõ không khí vui mừng.

Mà các thân thích của Ôn gia cũng đột nhiên xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa.

Đã nhiều ngày tùy thời đều có bảy đại cô tám đại dì tìm đến cửa, tặng lễ chúc mừng nịnh bợ đều không sót, cửa viện Ôn Kỳ cũng sắp bị những bà con xa này đạp nát. So sánh với Ôn Ly bên này liền có thể nói là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

Dường như tất cả mọi người chỉ nhớ rõ Ôn đại nhân chỉ có một nữ nhi, không hẹn mà cùng quên nàng.

Có điều Ôn Ly cũng không để ý, nàng vốn không thích cùng người kết giao, lại càng không am hiểu ứng phó cái gọi là thân thích này. Nàng ngày ngày ru rú trong sân mình, phơi nắng, chơi với Tam Hoàng, giống như cuộc sống về hưu trước thời hạn.

Có điều cũng nhân cơ hội này mà nàng gặp được hai người đệ đệ Ôn Ngọc và Ôn Thước.

Ôn Ngọc và Ôn Thước bộ dạng rất giống Ôn Bình, mi mày mang theo chút cổ hủ và uy nghiêm của quân nhân trời sinh. Chỉ là so sánh với Ôn Bình, hơi thở trên người bọn họ còn chưa lắng đọng xuống, quá mức hiển lộ ra mặt ngoài.

Tuy rằng chỉ gặp lướt qua một lần Ôn Ly cũng có thể cảm nhận được bọn họ không thích bản thân mà tương đối thân cận với Ôn Kỳ. Ôn Ngọc là ca ca ruột của Ôn Kỳ, hắn thiên vị Ôn Kỳ là đương nhiên, chỉ là vị tiểu đệ Ôn Thước này cũng rất có ánh mắt mà chọn đứng bên phía Ôn Kỳ. Ôn Ly chỉ có thể không tiếng động thở dài một hơi.

Xem ra nàng trong nhà này quả nhiên không có một chút xíu địa vị.

Có điều đây cũng chẳng sao cả, dù sao nàng lập tức sẽ gả ra ngoài.

Nói đến xuất giá, Ôn Ly ngay cả yêu đương cũng chưa nói qua đã lập tức xuất giá, đều này khiến nàng cảm thấy có chút huyền ảo. Nhưng vừa nghĩ đến nàng phải gả cho người là Vệ Anh, trong lòng liền xuất hiện chút tí ti vui sướng khiến nàng không kìm nén được.

Ôn Ly là một người không dễ dàng động tâm, cái này nhìn lịch sử độc thân hai mươi mấy năm của nàng là có thể nhìn ra một hai. Nhưng là Vệ Anh lại khiến nàng vào thời điểm lần đầu tiên gặp mặt đã có loại cảm giác tim đập thình thịch.

Nhất định đều là lỗi của hệ thống.

Hệ thống: …..

“Tiểu thư, mau đến thử hỉ phục này!”

Thanh âm vui sướng này gọi về thần chí của Ôn Ly. Nàng ngẩng đầu lên thấy Hồng Nhị ôm một bọc đồ màu đỏ thẫm, chân sáo từ ngoài chạy vào. Vẻ mặt này không khác gì với vẻ mặt Tam Hoàng khi nhìn thấy nàng.

Nàng đột nhiên bi thương phát hiện, có lẽ ở trong phủ này chỉ có Tam Hoàng là yêu nàng.

Buông Tam Hoàng trong lòng ra, Ôn Ly đứng lên khỏi ghế nằm, im lặng nhìn bọc đồ trong tay Hồng Nhị.

“Tiểu thư, cô mau thử đi, đây là hôm nay Khánh Vương cố ý phái người đưa đến quý phủ đấy!” Hồng Nhị có vẻ hưng trí khá cao, kéo Ôn Ly đi vào trong phòng.

Tam Hoàng bất mãn ‘ẳng ẳng’ mấy tiếng, bị Hồng Nhị chắn ngoài cửa.

Dưới sự hỗ trợ tích cực của Hồng Nhị, Ôn Ly thuận lợi thay y phục. Hồng Nhị vòng quanh Ôn Ly ba vòng, khen không dứt miệng, “Tiểu thư thật sự là quốc sắc thiên hương, đêm tân hôn nhất định có thể mê hoặc tân lang thần hồn điên đảo! Ha ha ha.”

Hồng Nhị nói xong liền tự mình cười vui vẻ, Ôm Ly chỉ nhìn bản thân trong gương đồng, có chút xuất thần.

Người trong gương vừa mặc hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên dáng người thướt tha của nàng, một đầu tóc dài mềm mại chảy dài đến giữa lưng, dưới màu đỏ của hỉ phục càng thêm đen bóng, nổi bật. Hồng Nhị một bên giúp Ôn Ly chải đầu, một bên tán thưởng nói: “Tiểu thư chất tóc thật tốt, vừa mềm lại vừa đen, Khánh vương có thể lấy được cô, thật sự là đã tu luyện phúc khí ba đời.”

Đã tu luyện phúc khí ba đời sao?

Ôn Ly đột nhiên có chút tự giễu cười cười, có lẽ hắn đang cảm thấy đây là xúi quẩy tu luyện ba đời thì có.

Lấy tóc đen ra khỏi tay Hồng Nhị, Ôn Ly đột nhiên có chút tâm phiền ý loạn, “giúp ta thay hỉ phục ra đi.”

Hồng Nhị nghi hoặc nhìn Ôn Ly một lúc lâu, cuối cùng không nói gì thuận theo giúp nàng thay hỉ phục ra.

Ôn Ly đổi về thường phục, không nói hai liền mang theo giáo dài của mình ra sân bắt đầu luyện tập.

Hồng Nhị nhìn Ôn Ly đứng trong sân múa giáo phong sinh thủy khởi, lo lắng nghĩ, tiểu thư không phải là tính trước khi động phòng cùng tân lang đánh một trận đấy chứ?

…..

Khánh vương thật đáng thương.

[Tinh! Người chơi Ôn Ly lực công kích +10, độ nhanh nhẹn +10, thể lực +5, lực phòng ngự +3.]

Nghe được thanh âm hệ thống, trái tim vừa mới lặng xuống của Ôn Ly lại bắt đầu xao động lên.

Đây cũng chỉ là một trò chơi, cần gì phải nghiêm túc như thế?

Trong lòng phiền thành một đoàn, Ôn Ly lại lần nữa vung giáo lên múa.

Hồng Nhị: “…..”

Khánh vương, xin ngài nhất định phải kháng trụ được nhé.

Ôn Ly cảm thấy bản thân nhất định là bị bệnh.

Trước kia nàng vô tình nghe được người khác nói, trên đời này có một loại bệnh gọi là chứng u buồn trước kết hôn. Trước kia nàng không biết đây rốt cuộc là loại bệnh gì, có điều bây giờ nàng cảm thấy bản thân chắc là bị chứng u buồn trước xuất giá rồi.

Nàng buông giáo dài trong tay, nhìn Tam Hoàng xoay tới xoay lui dưới chân nàng, âm thầm thở dài một hơi. Vì sao từ sau khi đến thế giới bên này nàng liền giống rất nhiều tiểu nữ nhân trong chuyện xưa, bắt đầu xuân buồn thu thương đây?

Nhất định đều là lỗi của hệ thống.

Hệ thống: ….

Một lần nữa đến bên ghế ngồi xuống, Ôn Ly lấy một quả mơ từ trong đĩa bỏ vào miệng.

Chua.

Vẫn là mơ lần đó ăn với Vệ Anh ở nhà Lý bá ngọt hơn.

Ôn Ly cắn một miếng mơ rồi lại đặt về trên bàn, bắt đầu ôm Tam Hoàng phát ngốc.

Khoảng thời gian chờ đợi này dường như đặc biệt dài lâu, lâu đến nỗi khiến Ôn Ly trở nên lo được lo mất.

Từ lần trước sau khi Vệ Anh đã tới Ôn phủ, Ôn Ly cũng không có lại gặp qua hắn. Nghe nói cổ đại nam nữ trước khi thành thân đều không thể gặp mặt, đây thật sự là có chút điên khùng.

Nàng và Vệ Anh còn chưa từng cùng bồi dưỡng tình cảm, chưa từng có tình yêu cuồng nhiệt, càng chưa được cầu hôn qua đã trực tiếp gả cho….

Hệ thống quả thật chính là lưu manh!

Hệ thống cả người cắm đầy tên: ….

Đó là vào một ngày trước khi các nàng thành thân, Ôn Kỳ xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Ly. Nhìn ra được tâm trạng Ôn Kỳ rất tốt, từ khi nàng ta bắt đầu bước vào nhà khóe miệng đều là vểnh lên.

“Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta sẽ xuất giá, cho nên hôm nay ta cố ý qua đây xem ngươi.” Trong giọng nói của Ôn Kỳ tất cả đều là ý cười, Ôn Ly chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có lên tiếng. Ngoài cửa sổ cảnh xuân vừa vặn, mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu rọi mặt đất, nhưng lại không cách nào làm trái tim Ôn Ly cảm thấy một chút ấm áp.

Ôn Kỳ cũng không ngại Ôn Ly im lặng, đầu ngón tay nàng ta xoắn xoắn một lọn tóc trước ngực, cười xinh đẹp: “Tỷ tỷ, tuy rằng ta và Khánh vương trước kia từng có một đoạn tình, có điều hi vọng ngươi bỏ qua cho.”

Ôn Ly rốt cục quay đầu, nhìn thoáng qua Ôn Kỳ: “Thái tử cũng không để ý, ta có gì mà phải để ý.”

Vẻ mặt Ôn Kỳ lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường. “Như vậy thì tốt, ta nghĩ hẳn là tỷ tỷ rất rõ ràng, hiện tại trong triều đắc thế là Thái tử, phụ thân gả ngươi cho Khánh vương không khác gì là bỏ qua ngươi, mà đặt hết tất cả lợi thế sở hữu lên người ta.”

Ôn Ly hơi cong môi, nhìn Ôn Kỳ nói: “Có câu ngạn ngữ không biết muội muội có từng nghe chưa, trứng gà không thể đều đặt trong cùng một cái giỏ.”

Ngón tay đang quấn ngọn tóc của Ôn Kỳ hơi ngừng, nàng ta nới tóc ra, cười nói với Ôn Ly: “Tỷ tỷ không phải là đang cho rằng Khánh vương còn có cơ hội lật bàn đấy chứ?”

Ôn Ly không có trả lời Ôn Kỳ mà là xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Kỳ mấp máy khóe miệng, đứng dậy, “Hôm nay ta đến đây chính là muốn nói cho tỷ tỷ, sau này chúng ta chính là địch nhân.”

Những lời này khiến Ôn Ly bật cười, nàng không có quay đầu, Ôn Kỳ nhìn không thấy biểu cảm của nàng, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói một câu: “Chúng ta từ trước đến nay vốn là địch nhân.”

Ôn Kỳ nhìn bóng lưng Ôn Ly, bỗng dưng cười, rời khỏi phòng nàng.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ôn Ly đã bị Hồng Nhị lôi ra khỏi chăn.

“Tiểu thư, mau tỉnh dậy! Hôm nay chính là ngày cô thành thân đấy, sao cô vẫn còn ngủ chứ!” Hồng Nhị một bên lắc lư Ôn Ly vẫn còn buồn ngủ, một bên không ngừng lải nhải.

Có trong nháy mắt, Ôn Ly cho rằng bản thân về đến thời còn đi học, mà Hồng Nhị chính là mẫu thân đến vén chăn lên mỗi khi nàng ngủ nướng.

Mẫu thân? Động tác dụi mắt của Ôn Ly đột nhiên ngừng, nàng chỉ nghe hệ thống đề cập qua, trong trò chơi mẫu thân Ôn Ly mất sớm, câu nói lạnh lẽo này, vào thời khắc này lại khiến lòng Ôn Ly khẽ nhúc nhích.

Không biết mẫu thân nàng có bộ dạng thế nào nhỉ? Nếu bà còn sống nhất định sẽ không cho phép nữ nhi của mình bị bắt nạt như này đúng không?

Ánh mắt đột nhiên có chút ướt, Hồng Nhị kinh ngạc nhìn Ôn Ly, “Ơ, tiểu thư sao cô lại khóc?” Hồng Nhị nói xong, bản thân cũng đỏ hốc mắt, “Tiểu thư, thành thân là việc vui, chúng ta không khóc!”

Ôn Ly: “…..”

Không phải như ngươi nghĩ đâu, thật đấy.

Từ một nhóm nha hoàn giúp bản thân tắm rửa thay quần áo, so sánh với mấy ngày trước tinh thần không yên, lúc này Ôn Ly lại bình tĩnh dị thường.

Một nhóm người bận cả một buổi sáng, cuối cùng cũng trang điểm xong cho Ôn Ly.

Nhìn người trong gương đồng, Ôn Ly đều có chút không nhận ra bản thân.

Hỉ bào đỏ thẫm mặc trên người nổi bật lên làn da trắng nõn, tóc được chải thành một búi tóc phức tạp, vòng trên đỉnh đầu, bên trên cài mấy cây kim trâm tinh xảo. Trên mặt son phấn cũng được vẽ tỉ mỉ, môi son đỏ thẫm, cực kỳ giống mỹ nhân cổ đại đã từng nhìn thấy trong tranh trước kia. Liền ngay cả móng tay cũng được tỉ mỉ sơn lên một tầng sơn móng tay, tu bổ cực kỳ xinh đẹp.

Khi Hồng Nhị đội mũ phượng lên đầu Ôn Ly, Ôn Ly lập tức cảm thấy vai mình trầm xuống. Cứng ngắc xoay xoay cổ, Ôn Ly cảm thấy nữ tử cổ đại xuất giá thật đúng là không dễ dàng.

“Tiểu thư, vòng tay của cô vẫn muốn đeo trên tay sao?” Một tiểu nha hoàn bên cạnh ngoan ngoãn hỏi.

Ôn Ly còn chưa trả lời, Hồng Nhị đã lên tiếng: “Đương nhiên, đây là di vật phu nhân để lại cho tiểu thư, đương nhiên là phải đeo.”

Ôn Ly trợn mắt nhìn, di vật? Hóa ra là cái này được đặt ra như vậy à?

Hồng Nhị nhét mấy cọng cỏ thiên thành vào trong tay nàng, “Tiểu thư, đây là lần trước chúng ta hái ở Thiên Thành trấn, cô nhớ hôm nay vào lúc động phòng cài lên tóc Khánh vương.”

Ôn Ly đột nhiên có chút xấu hổ, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn nhét cỏ thiên thành vào trong ngực.

Hồng Nhị cười cười, phủ khăn cưới lên trên mũ phượng giúp Ôn Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.