Đại khái là…từ lúc tốt nghiệp tiểu học trở đi, bạn nhỏ Lý Nghi đã không còn được hưởng thụ sự chăm sóc từ người khác khi trời mưa nữa.
Mấy tình tiết lãng mạn kiểu che chung ô chung dù cũng chưa từng thử qua.
Hôm nay, đối phương còn là Ngủ Ngon đại thần.
Lý Nghi lo lắng và kích động đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
Cứ thế ngồi trong xe hồi lâu vẫn nói không nên lời, mặt càng lúc càng trở nên đỏ bừng.
Ngủ Ngon lái xe ở bên cạnh quay sang nhìn cậu, nhíu mày thò tay sờ sờ trán cậu : “Mặt đỏ thế, không khéo bị cảm đó, có khăn mặt đấy, em lau tóc đi.”
Lý Nghi làm gì còn tâm trạng mà lấy khăn lau tóc gì, trong lòng hiện lên mấy chữ: “Anh ấy chạm vào mình anh ấy chạm vào mình anh ấy chạm vào mình rồi…”
Đúng là mê giai mà!
Ngủ Ngon thấy cậu đần ra, dứt khoát nghiêng người sang lấy khăn đặt lên trên đầu cậu.
Lúc này Lý Nghi mới hoàn hồn trở lại, đưa tay lên cầm khăn, một lần lại một lần lau lau mái tóc mình.
Rất cố gắng để bản thân bình thường trở lại: “Đại thần, đúng lúc anh đi ngang qua à?”
Ngủ Ngon cười lắc đầu: “Thấy em mắc mưa rất đáng thương, đến giải cứu em”
Dừng lại một thoáng rồi nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Tiền Minh Vũ không phải cũng dầm mưa thổ lộ mới có được Trần Phương sao?”
Tiền Minh Vũ và Trần Phương chính là couple bọn họ từng đóng chung.
Lý Nghi lập tức không biết làm sao, bối rối khẩn trương đến nói cũng không nên lời.
Vốn ở trên YY cậu cũng không dám trực tiếp trò chuyện cùng Ngủ Ngon đại thần, hiện giờ lại còn ngồi gần người thật như thế này.
Gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm được.
Chỗ của Ngủ Ngon hóa ra khá gần, cho dù mưa to chỉ có thể di chuyển chậm chạp nhưng vài phút cũng đã đến nơi.
Ngủ Ngon mở một chiếc ô màu đen, bước xuống, mở cửa xe cho cậu, tán ô che kín phía trên: “Chỉ có một cái ô, cùng che nhé.”
Toàn thân Lý Nghi lại cứng đờ.
Nhưng mưa lớn như thế anh ấy mở hộ cửa cũng là chuyện thường thôi, dù khuôn mặt vẫn còn ngơ ngẩn, cậu vẫn vô thức chui ra, khăn mặt cũng quên không bỏ lại.
Ngủ Ngon đóng cửa xe, rất tự nhiên ôm lấy vai cậu mà bước thật nhanh về phía cổng.
Lý Nghi cố sức bắt kịp bước chân của anh, từ chỗ xuống xe tới cửa cùng lắm chỉ mất vài bước chân, mà cậu lại cảm thấy thật bối rối ngượng ngùng.
Thế nên đầu óc của bạn nhỏ Lý Nghi lại một lần nữa lâm vào trạng thái ngây ngẩn.
Ngủ Ngon nhìn bộ dạng cứng ngắc kia, liền bật cười: “Em căng thẳng như thế làm gì? Sợ tôi là dân buôn người à?”
Lý Nghi bị anh trêu mặt lại càng thêm đỏ: “Không phải không phải…em căng thẳng lúc nào.”
Thôi được, lần này làm sao biện luận được, đừng nói Ngủ Ngon, chính cậu cũng không tin nổi.
Lý Nghi thở dài đầu hàng, thừa nhận: “Chỉ là em không ngờ tự nhiên lại gặp được thần tượng, không biết nên phản ứng thế nào thôi.”
Nói xong chữ cuối cùng, giọng đã ngượng đến không thể nghe được.
Ngủ Ngon cười ha ha vuốt tóc cậu, tay dấp dính mưa: “Tóc ướt thế? Người cũng sắp ướt hết rồi, em đi tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho.”
Dù Lý Nghi cũng biết mình nên chỉnh trang lại một chút, nhưng nghĩ đến việc mình sẽ tắm trong phòng tắm của Ngủ Ngon đại thần…
Một dòng ấm áp từ mũi chảy ra, Lý Nghi vô thức chùi chùi, thấy một tay đầy máu.
Ngủ Ngon lập tức cầm khăn mặt lau tay cậu, ngăn cậu đang có ý ngước lên: “Đừng ngẩng đầu.”
Nói xong đưa Lý Nghi ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu thấy cậu vẫn đang chảy máu mũi, đưa tay chặn thành mũi bên phải của cậu.
Lại tiện chân đá thùng rác đến trước mặt hai người: “Em nhổ máu trong miệng ra đi.”
Lý Nghi nhổ hết máu ra, ngón tay của Ngủ Ngon vẫn luôn đặt trên cánh mũi cậu, tay kia còn thỉnh thoảng lau mấy giọt máu dính trên má cậu.
Máu mũi cứ thế cũng không chảy nữa.
Sao không mất máu đến chết đi.
Cả đời cậu chưa từng mất mặt đến như thế này >_<
“Thực xin lỗi.” cậu một bên đút khăn giấy nhét vào mũi, một bên cúi đầu ngắm sàn mà nói. Đúng là khóc không ra nước mắt.
“Có gì mà xin lỗi chứ, đâu phải lỗi của em.” Ngủ Ngon còn muốn xoa tóc cậu, nhưng thấy tay mình cũng dính đầy máu…vẫn là thôi đi, “Đi rửa tay thôi.”
Ngủ Ngon đi trước dẫn cậu một đường thẳng tới phòng tắm.
Lý Nghi ủ rũ cúi đầu, lặng lẽ theo sát phía sau.
Nhờ Ngủ Ngon xử lý kịp thời, máu cũng không dây ra lung tung, chủ yếu là ở trên tay hai người và cả mặt của Lý Nghi.
Hai bạn giai không lấy gì làm nhỏ bé chen chúc nhau rửa tay cạnh bồn rửa, Lý Nghi nhìn mình trong gương, lại nảy sinh ý định tự sát.
Với nhan sắc bản thân gặp thần tượng đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ lại còn bôi bác tàn tạ đến thế này nữa.
“Cẩn thận một chút, kẻo lại đụng vào chảy máu đấy.” Ngủ Ngon rửa tay cũng không quên dặn dò.
Lý Nghi uể oải lên tiếng, động tác rửa tay cũng ỉu xìu xìu.
Chỉ trong 10’ ngắn ngủi nếm trải nỗi niềm từ siêu vui tới siêu nhục, Lý Nghi cảm thấy, cậu sắp luyện được tâm lý sắt thép không gì tác động nổi rồi.
Bây giờ chỉ muốn tìm một góc vắng vẻ…Chôn! Đầu! Mà! Khóc!