Đấu Phá Thương Khung

Chương 1143: Thắng lợi



Nguồn: TruyenYY

Thủ ấn của Tiêu Viêm tuy vụng về và chậm chạp cứ như là người mới học kết ấn vậy, nhưng sau khi kết động Thủ ấn thì linh hồn lực hùng hậu khắp toàn thân lại nhanh chóng ngưng tụ lại, trong nháy mắt thì một linh hồn chưởng ấn vô hình đã hiện ra trong lòng bàn tay, chẳng qua chưởng ấn này nhìn qua có hơi mờ ảo hơn so với khi Tào Dĩnh thi triển.

Ánh mắt Tào Dĩnh nhìn thủ ấn của Tiêu Viêm mà trong lòng khiếp sợ, nàng chưa từng nghĩ tới Tiêu Viêm lại có thể chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà nhớ rõ Thủ ấn của mình. Dĩ nhiên, điều làm nàng khó tin nhất không chỉ là việc Tiêu Viêm có thể nhớ rõ cách thức thi triển thủ ấn, mà còn là việc hắn có thể thi triển ra nó.

Nhớ ngày đó, khi lần đầu Tào Dĩnh tiếp xúc hồn kỹ thì cũng phải tu luyện hồi lâu mới có thể từ từ lĩnh ngộ được cách phối hợp giữa linh hồn lực cùng cách kết ấn, nhưng hiện giờ... Tiêu Viêm chỉ sau khi nhìn thấy mắt phút ngắn ngủi đã làm được. Việc như thế này, cho dù nàng là người thường được mọi người gọi là thiên tài biến thái cũng không tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng.

Đương nhiên, đây cũng không ý nói thiên phú của Tiêu Viêm hơn xa Tào Dĩnh. Dù sao khi trải qua mấy năm lịch lãm thì khả năng khống chế linh hồn lực của Tiêu Viêm đã sớm đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, mà linh hồn thủ ấn do Tào Dĩnh thi triển cũng không phải là hồn kỹ quá mức cao cấp. Cho nên chỉ cần Tiêu Viêm nắm vững được nguyên lí cơ bản trong đó thì việc này cũng không khó hiểu.

Cơ sở của Tiêu Viêm vốn đã vô cùng vững chắc, chỉ cần cho hắn nắm vững nguyên lí thì việc thực hiện sẽ dễ dàng hơn nhiều so với người khác.

Mà cũng phải nói, do Tào Dĩnh không biết chuyện này cho nên sau khi nhìn thấy cảnh ấy mới rung động như vậy.

Cơn lốc linh hồn khổng lồ đã càng ngày càng tiến tới gần trong mắt Tiêu Viêm, mà theo việc uy áp của cơn lốc linh hồn càng lớn thì thủ ấn vốn vụng về của Tiêu Viêm cũng biến đổi, từ từ trở nên thành thục, mười đầu ngón tay biến ảo trên không, tạo cho người xem cảm giác trôi chảy hòa hợp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào cơn lốc linh hồn đang tiến tới. Đúng lúc đó, biến ảo thủ ấn đột nhiên ngưng tụ. Rồi một tiếng quát trầm thấp vang lên!

- Lạc!

Tiếng quát như sấm động còn bàn tay Tiêu Viêm vẫn duy trì một thủ thế kỳ dị, sau đó đẩy ra thật mạnh.

Một chưởng đánh ra tạo nên tiếng gió gào thét chói tai bên trong đại điện. Chưởng ấn vô hình mang theo linh hồn lực hùng hậu, dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người va chạm trực tiếp với cơn lốc linh hồn.

Ầm ầm!

Hai người vừa giao thủ thì đã tạo nên một tiếng nổ kinh người, linh hồn của không ít người lúc này đều cảm thấy đau đớn...

Xoạt xoạt!

Gợn sóng linh hồn vô hình lướt ra xung quanh từ chỗ va chạm. Quảng trường rộng rãi vốn làm bằng đá phiến lúc này lại bị chấn nát thành bột phấn, cát bụi tung bay che lấp không ít cảnh vật bên trong đại điện.

Sự ảnh hưởng từ dư âm cuộc va chạm kéo dài gần một phút đồng hồ sau mới từ từ tiêu tan. Lúc này đây, chỉ còn vài bóng người có thể chật vật đứng dậy. Nhưng sau đó thì vô số ánh mắt lại hướng về phía quãng trường vốn đã bị phá nát tan tành.

Trên sân rộng bụi mù dần dần tan đi, mà tình hình bên trong cũng từ từ hiện ra trước mắt mọi người.

Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên một phiến đá lớn chưa tới một thước mà trước mặt hắn, lại xuất hiện vô số lỗ sâu đến không thấy đáy. Chưa hết, lúc này thì hai tay áo của hắn cũng đã rách bươm, bộ dáng lúc này quả thật hơi chật vật.

Đối diện Tiêu Viêm vài chục trượng là Tào Dĩnh, trong phạm vi ba thước quanh nàng thì cả sàn nhà hầu như đều nguyên vẹn, mà ngay cả quần áo trên người nàng cũng còn hoàn hảo sạch sẽ như lúc đầu. Nhưng sắc mặt lúc này của nàng lại vô cùng ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm.

Xem bộ dáng hai người như vậy thì rõ ràng Tiêu Viêm đã ở vào thế hạ phong.

Thịnh trưởng lão sớm đã lui ra xa, khi nhìn thấy hai người đấu xong thì mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhanh nhẹn lướt đến. Ánh mắt hắn vừa liếc nhìn chung quanh thì không khỏi cười khổ lắc đầu, hai người này, quả nhiên là đồ điên a...

- Tam chưởng đã xong, ngươi thắng...

Tào Dĩnh khẽ hít một hơi rồi duyên dáng đứng dậy, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, vừa hay lộ ra một đoạn dây hồng phía sau. Hắn đã tiếp xong tam chưởng của Tào Dĩnh, hơn nữa vẫn chưa bị chấn bay ra khỏi vòng thì dựa theo quy củ, hắn đã thắng cuộc tỷ thí này...

Lời này của Tào Dĩnh vừa dứt thì bên trong đại điện đều bàng hoàng, còn sắc mặt của mọi người trong Tào gia thì khẽ đơ lại. Bọn họ không bao giờ ngờ tới việc Tào Dĩnh lại có thể thất bại trong cuộc thi này.

"Tên hỗn đản này đúng là hảo vận khí!"

Sắc mặt Tào Đan xanh mét, thấp giọng mắng.

-Tiêu Viêm không phải là nhân vật tầm thường. Bên trong Tào gia, ngoại trừ Tào Dĩnh ra thì sợ rằng khó có người trẻ tuổi nào có thể so sánh với hắn...

Tào Hưu thản nhiên nói:

- Đây chỉ là giao thủ bước đầu mà thôi. Nếu gặp lại tại Đan hội, Tiêu Viêm chưa chắc đã có thể thắng được Tào Dĩnh...

Nghe được lời nói của Tào Hưu thì sắc mặt Tào Đan càng lúc càng tối lại, hắn đã từng giao thủ với Tiêu Viêm, lúc trước tuy hắn cũng nói mạnh mồm như thế nhưng hiện giờ hắn tuyệt đối không đạt được tới trình độ này. Hiển nhiên, đối phương đã tiến bộ vượt bậc trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, nhưng tốc độ tiến bộ này... Cũng thật sự là quá mức kinh người rồi.

Sự im lặng trong đại điện kéo dài một hồi lâu rốt cuộc cũng bị phá vỡ bởi từng tràng cảm thán hoặc sợ hãi. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tào Dĩnh bại trong tay một thanh niên cùng lứa tuổi…

Danh tiếng của Tào Dĩnh tại Đan vực thật sự quá mức vang dội. Yêu nữ với thực lực kinh người, câu nói đó không có nửa phần phóng đại. Nhìn khắp Đan vực, quả thật rất khó tìm được vài người cùng lứa tuổi có thể so sánh với nàng…

Tại chỗ ngồi Diệp gia, khuôn mặt của Diệp Trọng cùng Hân Lam đang kích động xen lẫn sợ hãi bởi chiến tích của Tiêu Viêm. Trong cuộc khảo hạch này, Tiêu Viêm đã tặng cho họ một bài thi hoàn mỹ đến mức chính cả họ cũng không tin được. Đứng đầu trong ba hạng, thành tích cỡ này sợ ràng chỉ có Diệp gia trong lúc đỉnh phong mới có thể so sánh được…

- Diệp gia... Được cứu rồi...

Nhìn vẻ mặt kích động của hai người, Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả cũng khẽ cười. Bất chợt, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên nhìn về bóng dáng gầy gò trong sân kia. Từ đầu đến giờ, hắn chưa từng làm cho người khác thất vọng, cho dù đối thủ là ai thì hắn thủy chung chưa bao giờ đánh mất niềm tin. Mà cũng nhờ vào mà sự tin tưởng bồng bột này mới làm cho hắn trở nên cuống hút người khác đến vậy... Con người tốt nhất hãy tin tưởng vào chính mình, chỉ như vậy họ mới có thể thành công được.

- Đa tạ Tào Dĩnh tiểu thư, thật lòng mà nói… nếu như phải tiếp thêm một chiêu nữa thì chắc ta đã không cầm cự được rồi.

Tiêu Viêm đứng ở giữa sân, tùy ý xé rách đoạn tay áo đã nát bươm ra rồi chắp tay về phía Tào Dĩnh, cười nói.

- Ngươi còn muốn học trộm linh hồn Thủ ấn của ta sao?

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm tiêu sái như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tào Dĩnh nhướng lên, khẽ cười như không cười nói.

Nghe được Tào Dĩnh nói thẳng ra như vậy, Tiêu Viêm không tránh khỏi hơi xấu hổ. Linh hồn Thủ ấn vốn không hề khó, chắc hẳn cũng không phải là một hồn kỹ cao cấp gì, nhưng đối với người chưa bao giờ tu hành hồn kỹ như hắn thì nó quả thật là một loại trân bảo khó tìm.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tiêu Viêm, Tào Dĩnh vừa che miệng cười, vừa nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn, đôi mắt kiêu sa như làn thu thuỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Viêm, cười tinh quái nói:

- Nếu Tiêu Viêm tiên sinh có thời gian thì... có lẽ chúng ta có thể tiếp tục việc lén trao đổi này. Ta cũng có một chút hồn kỹ phối hợp, chỉ xem tiên sinh có bản lãnh học trộm nó hay không thôi.

Hương thơm nhẹ nhàng lướt qua trên mặt hắn, Tiêu Viêm nhìn hai gò má xinh đẹp đang kế cận mình trong gang tấc mà trong lòng lại thầm cảnh giác, tuy thế trên mặt vẫn tỉnh bơ, cười đáp lễ:

- Nếu có thời gian thì... chắc chắn phải tìm Tào Dĩnh tiểu thư tán dóc một hồi rồi...

Tuy nói lần giao thủ này hắn xem như may mắn thắng lợi, nhưng Tiêu Viêm hiểu được, cuộc tỉ thí này đối với bậc yêu nữ như Tào Dĩnh bất quá chỉ là một bài tập thể dục mà thôi. Qua lần giao thủ này thì hắn mới biết, Tào gia yêu nữ quả thật không phải là nhân vật tầm thường. Đan hội lần này, nàng tuyệt đối có đủ thực lực để tranh đoạt ba vị trí đứng đầu! Bởi hắn có thể cảm giác được, từ đầu đến giờ Tào Dĩnh vẫn chưa hề xuất toàn lực!

Mà lần này hắn có thể học trộm linh hồn thủ ấn do Tào Dĩnh thi triển, hoàn toàn nhờ vào vài phần may mắn. Hơn nữa Tào Dĩnh cũng tuyệt không có làm theo lời nàng nói, đó là đem hồn kỹ nàng tu luyện được cho hắn học trộm, có vết xe đổ lần này thì ngày sau khi giao thủ cùng Tiêu Viêm, nàng tất nhiên sẽ không để cho việc này phát sinh, cho nên cái gọi là lén trao đổi gì đó, cũng chỉ có thể mơ trong lòng mà thôi.

Dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm thì có đến tám chín phần yêu nữ này cảm thấy ấm ức, cho nên mới nhân cơ hội chọc tức hắn thôi.

Nhìn thấy bất kỳ vấn đề hiểm hóc nào đưa ra cũng đều bị Tiêu Viêm khéo léo giải quyết, nhưng Tào Dĩnh cũng không để ý lắm. Trải qua lần tiếp xúc này thì nàng cũng hiểu thêm một chút về thực lực thật sự của Tiêu Viêm. Nàng hiểu người đàn ông trước mặt này sẽ không dễ dàng quỳ gối trước đôi chân của nàng giống như nam tử khác, bất quá… nếu như vậy thì mới hấp dẫn chứ, không phải sao?

- Đan hội sắp cử hành rồi, hi vọng đến lúc đó có thể gặp lại ngươi ở đan hội, ta biết rằng... Lúc trước, ngươi cũng lưu thủ…

Khẽ lướt đôi mắt xinh đẹp về phía Tiêu Viêm, khóe môi Tào Dĩnh khẽ hé mở tạo thành một nụ cười tinh quái. Nàng xoay người bước ra ngoài đại điện, lưu lại trong mắt Tiêu Viêm một bóng dáng tuyệt mỹ lười nhác nhưng lại vô cùng cao ngạo. Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ đó rời xa, Tiêu Viêm cũng khẽ thở dài một hơi, nữ nhân này, khó đối phó a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.