Đấu Phá Thương Khung

Chương 1251: Phong ấn biến mất



Âm thanh bén nhọn vang vọng khắp đại điện, khiến cho không ít cường giả đều phải biến sắc, bọn họ có thể cảm nhận được thực lực cường hãn dị thường của chủ nhân giọng nói kia.

Trong lúc mọi người còn đang kinh nghi, tiếng rít xé gió lại tiếp tục vang lên, hắc vụ chợt ùn ùn kéo tới, sau đó hội tụ vào khoảng giữa không trung phía trên đại điện, hắc vụ tản đi, vài đạo thân ảnh liền lộ ra bên ngoài. Cách xuất hiện đặc biệt này làm cho không ít người đều nhận ra thân phận của họ: "Lại là người của Hồn Điện?"

Nhận ra thân phận của đám người mới đến, trong lòng không ít người đều giật thót, chau mày. Tất cả mọi người trên đại lục đều biết thực lực của Hồn Điện này, nếu như bọn họ muốn cướp đoạt Thiên Giai đấu kỹ kia thì không biết sẽ làm cho cục diện đang rối loạn này phức tạp thêm đến mức nào nữa.

Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn về phía không trung, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh. Đứng đầu đám người là một lão già thân mặc y phục màu xám tro, khuôn mặt khô gầy đang nở một nụ cười âm lãnh, Tiêu Viêm cũng chẳng lạ gì cái dung mạo này, đây chính là kẻ đã chiến đấu với hắn đến lưỡng bại câu thương lần trước, Trích Tinh lão quỷ.

"Tất cả thương thế đã hồi phục rồi sao…"

Tiêu Viêm liếc nhìn Trích Tinh lão quỷ một cái, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay phải của lão, lại chỉ thấy một cánh tay áo trống rỗng, hắn lập tức nhướng mày. Xem ra, dù thoát khỏi Hủy Diệt Hỏa Liên, nhặt lại được một mạng, nhưng lão ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ a.

"Hắc, Trích Tinh lão quỷ giờ lại biến thành cụt tay lão quỷ." Tiểu Y Tiên cười nói, trong tiếng cười có chút mùi vị vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Giữa không trung, Trích Tinh lão quỷ nhìn xuống quảng trường, cười quái dị, nói: "Khặc khặc, đúng là náo nhiệt nha, không ngờ di tích này lại thu hút nhiều người tới như vậy, nếu như ta thu thập linh hồn ở đây thì chắc cũng được kha khá đấy."

Một câu này của lão quỷ khiến cho trong mắt không ít người lộ ra vẻ căm ghét. Việc Hồn Điện chuyên đi khắp nơi tại Trung Châu này để thu bắt linh hồn đã không còn là bí mật gì nữa. Loại hành vi này khiến hầu hết mọi người đều khinh bỉ, nhưng vì e ngại thực lực khủng bố của Hồn Điện, nên không có kẻ nào dám ra mặt đối địch với chúng mà thôi.

"Sao lão quỷ này lại đứt mất một cánh tay?" Trong đại điện, không thiếu người đã từng gặp qua Trích Tinh lão quỷ, những kẻ này nhìn thoáng qua liền thấy ống tay áo trống rỗng của lão, trong mắt đều toát ra vẻ nghi hoặc. Phần đông cường giả ở đây đều hiểu rõ thực lực của Trích Tinh lão quỷ, Ngũ Tinh Đấu Tôn đã có thể xem như lớp cường giả đứng đầu hiện nay, người có thể chặt mất một tay của lão cũng không nhiều.

Trên trời, dường như Trích Tinh lão quỷ cũng nhận thấy được những ánh mắt nghi hoặc kia, nụ cười âm lãnh trên mặt dần thu liễm, khóe miệng khẽ co giật một chút, vừa định quát lạnh một tiếng thì ánh mắt lão bất chợt dừng lại. Đột nhiên, một tiếng gầm ẩn chứa đầy sát khí vang lên trong đại điện: "Tiêu Viêm?! Sao ngươi còn chưa chết?"

Nghe thấy tiếng gầm của Trích Tinh lão quỷ, toàn bộ ánh mắt trong quảng trường liền dời về phía vị thanh niên vóc dáng có chút cao gầy kia.

"Lão quỷ ngươi còn chưa chết, ta làm sao dám đi trước một bước kia chứ."

Đối diện với gương mặt giận dữ đến độ xanh lè xanh lét của Trích Tinh lão quỷ, Tiêu Viêm cười một tiếng, thản nhiên nói.

"Thằng con hoang, hôm nay lão phu quyết trả mối sỉ nhục bị chặt tay này lại cho ngươi!"

Ánh mắt Trích Tinh lão quỷ đỏ ngầu lên như máu, bị Tiêu Viêm chặt mất một cánh tay là nỗi nhục khó có thể phai mờ trong lòng lão. Tuy hiện giờ thương thế nghiêm trọng kia đã khỏi hẳn, nhưng cánh tay thì không thể nào mọc lại nữa rồi!

Mà một tiếng gầm này của Trích Tinh lão quỷ cũng khiến đám động trong đại điện phải hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Sao có thể như vậy, cánh tay của Trích Tinh lão quỷ bị hắn làm đứt? Tiểu tử này đâu thể có thực lực cỡ đó được?

Đám người Phượng Thanh Nhi cũng trợn mắt há hốc mồm, lão già áo đen bên cạnh thì cực kỳ âm trầm. Liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, trong lòng lại nhiều thêm một phần kiêng kị, lão hiểu rất rõ thực lực của Trích Tinh lão quỷ còn cao hơn cả mình. Nếu Tiêu Viêm có thể chặt đứt một cánh tay của lão Trích Tinh, vậy thì cũng có biện pháp làm cho lão thê thảm.

"Xem ra đã đánh giá thấp thực lực của tên nhãi này rồi, nhưng cũng may là Trích Tinh lão quỷ lại có thù oán với hắn, khặc, thật là trời cũng giúp ta mà." Trên môi lão giả áo đen xẹt qua một nụ cười lạnh, thấp giọng lẩm bẩm.

Bên cạnh Tiêu Viêm, Đường Chấn cũng dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hắn một cái, trong lòng cực chấn động, người thanh niên này quả nhiên không đơn giản như những gì hắn thể hiện ra bên ngoài.

"Xuy!"

Trích Tinh lão quỷ hét xong một tiếng, cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt kỳ dị của đám đông bên trong đại điện, thân hình lão khẽ rung lên, hóa thành một luồng khói đen lanh mạnh về phía Tiêu Viêm. Uy áp của Đấu khí tỏa ra mênh mông, làm cho đám người đứng quanh nhóm Tiêu Viêm nhanh chóng thối lui.

"Trích Tinh lão quỷ, muốn mất luôn cánh tay còn lại sao?"

Thấy Trích Tinh lão quỷ giận dữ lao đến, bàn tay Tiêu Viêm khẽ nắm lại, chỉ trong chớp mắt, ba loại Dị Hỏa đã xuất hiện, hắn lạnh giọng quát lên.

Dị Hỏa vừa hiện, nhiệt độ bên trong đại điện đột ngột tăng cao, thân thể đang lao đến của Trích Tinh lão quỷ khựng khựng lại giữa không trung. Dưới nhiệt độ nóng rực này, lão cũng đần khôi phục lại lý trí, bản thân lão đã từng được nếm thử uy lực của Hỏa Liên một lần, cho nên vừa mới thấy Tiêu Viêm triệu hồi ra ba loại Dị Hỏa liền theo phản xạ có điều kiện mà dừng ngay lại, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.

Hơn nữa, lần này tiến vào di tích, lão còn mang trên vai nhiệm vụ mà đích thân điện chủ giao phó cùng nhắn nhủ, nếu xảy ra chuyện gì không may, chắc chắn lão sẽ bị nghiêm trị…

Mà bên cạnh tên tiểu tử này còn có nhiều cường giả như vậy, muốn giết hắn cũng chẳng phải chuyện dễ, đến lúc đó, nếu như tổn thất còn lớn hơn dự tính thì sợ rằng sẽ không thể tranh đoạt với những thế lực khác nữa. Trong đám cường giả nơi này, có một số tên mà ngay cả lão cũng phải dốc toàn lực mới có thể đối phó.

Trong mắt lóe lên một cái, lát sau, Trích tinh lão quỷ đành phải nuốt trọn tức giận cùng sát ý trong lòng xuống, lão hung tàn nhìn phía về phía Tiêu Viêm, lạnh lẽo nói nói: "Đợi xong việc, lão phu đến xử lý ngươi!"

"Tùy thời phụng bồi!"

Tiêu Viêm cười lạnh, giờ hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ Đấu Tôn, sức uy hiếp của Trích Tinh lão quỷ đối với hắn đã không còn như trước. Hiện giờ, nếu chiến đấu bình thường, có lẽ còn chưa thể làm gì được lão quỷ này, thế nhưng nếu Trích Tinh lão quỷ muốn áp chế hắn giống như trước kia thì hiển nhiên là không thể nào. Vả lại, thời điểm hắn còn là Cửu Tinh Đấu Tông, phát ra một đóa Hỏa Liên liền có thể nổ mất một cánh tay của lão, bây giờ thực lực tăng vọt tới cấp bậc Đấu Tôn, một khi sử dụng Hỏa Liên, Tiêu Viêm tin tưởng có thể khiến cho lão quỷ này thi cốt vô tồn*!

(*: xương cốt cũng ko còn)

Lúc này, hắn có rất nhiều thủ đoạn để giết chết lão quỷ, tự nhiên không cần phải kiêng kị lão nữa. Nếu không phải thời cơ còn không thích hợp, xung quanh lại còn một đám đối thủ đang giống như hổ rình mồi, chỉ e là Trích Tinh lão quỷ còn chưa kịp ra tay thì hắn đã xuất thủ, đem số nợ còn thiếu trả lại hết cho lão khọm này!

Ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tiêu Viêm, Trích Tinh lãi quỷ vung tay áo, xoay người bay trở lại, sau đó đem đám cường giả Hồn Điện đáp xuống phía trước nhất của đại điện. Mà đối với hành động bá đạo này của bọn hắn, những người khác mặc dù khó chịu trong lòng nhưng cũng không dám nói năng gì, một số cường giả hay thế lực lớn cũng không muốn đắc tội với Hồn Điện, cho nên đều mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không có việc gì phát sinh vậy.

"Lần này khá phiền phức, không ngờ lão quỷ này cũng tới, tuy đã đứt mất một tay đã làm ảnh hưởng tới thực lực của lão, nhưng vẫn còn có chút khó giải quyết a." Thiên Hỏa tôn giả trầm ngâm nói.

"Không cần lo lắng, nếu có thể làm cho lão quỷ này trọng thương một lần, tự nhiên sẽ có lần thứ hai. Hơn nữa, cục diện nơi này cực kì phức tạp, đợi đến lúc cường giả Hồn Điện giao thủ cùng với các cường giả khác thì tất nhiên sẽ có thương tổn, nói không chừng cả lão quỷ đó cũng không tài nào thoát thân." Tiểu Y Tiên mỉm cười cười, nói.

"Các ngươi đã từng đụng độ với bọn chúng rồi?" Thanh Lân thì lại quay sang hỏi Tử Nghiên.

"Ừm, đó là kẻ thù của chúng ta, sau này cũng chính là kẻ thù của ngươi, nếu đụng phải thì không cần nương tay, đến một tên giết một tên, bù lại sai lầm lúc trước của ngươi đi." Tử Nghiên vỗ vai Thanh Lân, nàng tự nhận mình nhập bọn sớm hơn so với Thanh Lân cho nên nói chuyện cũng ra dáng đàn chị, khiến cho mấy người Tiêu Viêm bên cạnh nghe được cũng phải bật cười.

Thanh Lân không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Yên tâm, bọn chúng là kẻ địch của Tiêu Viêm thiếu gia, chắc chắ tan sẽ không lưu tình."

"Ừm, ngươi cũng có chút tự giác đó." Tử Nghiên hài lòng gật đầu, nói.

Tiêu Viêm bất đắc dĩ nhìn hai cô bé này một cái, sau đó đưa mắt đảo quanh đại điện, rồi dừng trên người những khôi lỗi bằng đá kia, khẽ nói: "Sau khi phong ấn biến mất, không nên vội vã xuất thủ, mấy cái thứ bảo bối này đều nóng bỏng tay, đoạt được trước chính là tai họa."

Mấy người Tiểu Y Tiên cũng khẽ gật đầu, bọn họ đều hiểu, những thứ bảo bối kia vừa rơi vào tay ai, kẻ đó sẽ biến thành cái đích cho mọi người công kích. Cường giả tập hợp bên trong điện đông như vậy, mỗi người chỉ cần dùng một chiêu thôi thì chỉ sợ cỡ như Trích Tinh lão quỷ cũng phải hộc máu trọng thương.

"Tiêu Viêm này không những thiên phú tu luyện cao, luyện dược thuật lại có tạo nghệ kinh người, càng quan trọng hơn là mặc dù tuổi trẻ thế nhưng không có nửa phần tự cao, thành tựu ngày sau tất sẽ bất phàm, Phần Viêm Cốc giao hảo cùng với hắn đúng là một quyết định chính xác."

Chứng kiến Tiêu Viêm không vì bảo vật hấp dẫn mà vọng động, Đường Chấn liền gật gù, trọng lượng của Tiêu Viêm trong lòng hắn cũng tăng lên không ít. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Tiêu Viêm tự nhiên không biết biểu hiện lần này của hắn làm cho Đường Chấn xem trọng. Giờ phút này, ánh mắt hắn chỉ tập trung nhìn vào những luồng ánh sáng trôi nổi trên đại điện, hiện tại, quang mang bên ngoài những luồng sáng càng lúc càng suy yếu.

"Phong ấn sắp biến mất!" Sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng, đột nhiên khẽ thông báo.

Hắn vừa dứt lời, mười vầng sáng bỗng dưng run lên kịch liệt, chợt bộc phát ra một trận quang mang chói lóa, bên trong đám quanh mang này chính là một cái quyển trục. Những quyển trục này hóa thành một đạo ánh sáng hệt như sao băng, vùng vẫy thoát ra khỏi vầng sáng!

Quyển trục vừa xuất hiện, cả tòa đại điện liền sôi trào!

Cùng lúc, hai mắt đã nhắm lại không biết bao nhiêu năm tháng của đám Khôi Lỗi bỗng nhiên mở ra. Một luồng khí tức sát phạt mênh mông tràn ngập trong đại điện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.