Đấu Phá Thương Khung

Chương 1257: Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng!



Tiêu Viêm nhìn vào đoạn xương sườn màu ngọc bích. Vì ý nghĩ này mà trong lòng hắn kinh hãi không thôi.

Thì ra mười quyển trục kia, đều dùng để mê hoặc mọi người. Bảo bối thật sự lại nằm trên bộ hài cốt này, thảo nào mà Trích Tinh lão quỷ lại ra sức nhiều như vậy. Thì ra là hắn đã biết trước bảo bối được giấu trên thân của hài cốt, chỉ trong một chốc, Tiêu Viêm đã lấy lại được tinh thần, cũng hiểu được vì sao Trích Tinh lão quỷ kia vốn là một tên nhát chết, lại có thể đi liều mạng với bộ hài cốt Đấu Thánh này.

"Hắc, lão quỷ này thật gian xảo."

Trong lòng Tiêu Viêm cười nhạt một tiếng, quang mang trong mắt nhanh chóng thu lại, ngọn lửa màu nâu tím lại xuất hiện trên bàn tay. Tiêu Viêm nhanh như chớp đánh ra vài chưởng, mỗi một chưởng đều nhằm vào các xương sườn ở trên vùng lưng của bộ hài cốt. Dưới nhiệt độ kinh khủng của Dị Hỏa, màu đỏ tươi của xương sườn ở trên vùng đó cũng nhanh chóng tiêu tan, liếc nhìn một chút, Tiêu Viêm phát hiện, cũng không phải mỗi một khúc xương đều có văn tự kỳ dị, mà hình như, chỉ có mấy cái xương sườn ở trên vùng thắt lưng mới có loại văn tự này.

"Chỉ có ba cái xương sườn, có loại văn tự này."

Trong mắt Tiêu Viêm lóe lên vẻ hưng phấn, hắn đã có thể khẳng định rằng, văn tự trên ba cái xương sườn này, chắc chắn là Thiên Giai đấu kỹ thực sự.

Đã hiểu rõ được tình hình, Tiêu Viêm cũng không dám nhìn quá lâu, sợ người khác cũng sẽ phát hiện ra, ngân quang dưới chân chớp động, tránh được bàn tay sắc bén như đao của hài cốt.

"Mọi người tăng thêm lực, nó sắp không kiên trì được rồi." Nhìn màu đỏ trên người hài cốt càng lúc càng nhạt, khuôn mặt Trích Tinh lão quỷ xuất hiện vẻ vui mừng, lớn tiếng nói.

Đối với lời nói của hắn, những người khác giống như là không hề nghe thấy, hài cốt này là loại khó chơi, thực lực có thể dùng từ "biến thái" để hình dung. Mà bộ xương nhìn có vẻ yếu đuối này, lại không hề có một chút sứt mẻ dưới sự tấn công như vũ bão của họ. Nếu không phải màu đỏ tươi trên người nó càng lúc càng nhạt thì chỉ sợ bọn họ đã đánh mất lòng tin rồi.

"Bành! Bành! Bành!"

Đấu khí cắt ngang qua không gian như sao băng, liên tục nổ tung trên thân của hài cốt, lực lượng đáng sợ, làm cho đại điện cực kỳ cứng rắn kia, cũng chấn động mà nứt ra từng khe lớn.

Lúc năm người Tiêu Viêm cùng nhau oanh kích, màu đỏ tươi trên thân đấu thánh hài cốt càng lúc càng mờ nhạt (DG: mỗi câu này nói miết. BT: câu giờ thần công), hồng quang trong hốc mắt, cũng càng lúc càng rung động kịch liệt, trong một khắc, thân hình đột nhiên bất động.

Nhìn thấy bộ hài cốt này đứng yên, mấy người Trích Tinh lão quỷ cũng ngẩn ra, lập tức nắm lấy cơ hội này, phát ra thế công như vũ bão. Mà Tiêu Viêm, lúc đang phát ra công kích, trong lòng bỗng có một chút bất an, cường giả Đấu Thánh quá cường đại, dù chỉ là một đạo linh hồn tàn ấn, nhưng cũng không dễ dàng tiêu diệt như vậy.

"Mau rời khỏi đại điện."

Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, Tiêu Viêm đột nhiên quay đầu, truyền âm cho mấy người Tiểu Y Tiên. Bọn họ đều sửng sốt, nhưng cũng không kịp hỏi, đoàn người nhanh chóng lùi về phía sau.

"Rống!"

Công kích kinh khủng giống như pháo hoa oanh kích lên thân của bộ hài cốt. Thân hình đang đứng yên của nó chợt động, ngửa đầu lên, một âm thanh trầm thấp khàn khàn giống như từ thời viển cổ chậm rãi truyền ra.

"Đại.... Thiên Tạo... Hóa Chưởng!"

Giọng nói khàn khàn đứt quãng truyền đến bên tai Tiêu Viêm, làm cho lông tơ trên người hắn dựng ngược cả lên, một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm trào ra từ linh hồn, giống như đang đối mặt với lưỡi hái của tử thần vậy. Ngay tích tắc đó, ngân quang trên bàn chân Tiêu Viêm chợt lóe lên, xoay người liều mạng thối lui.

"Là Thiên Giai đấu kỹ, mau lui lại!"

Lúc Tiêu Viêm xoay người bỏ chạy thì đám người Đường Chấn cũng phát hiện không ổn, trên mặt đều xuất hiện vẻ sợ hãi, gào lên một tiếng, cũng không quan tâm cái gì nữa, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

"Khốn khiếp!"

Nhìn đám người Đường Chấn nhanh chóng trốn chạy, sắc mặt của Trích Tinh lão quỷ chuyển thành màu xám xanh, tức giận mắng lớn một tiếng. Tuy lão chửi mắng như vậy, nhưng tốc độ chạy trốn của cũng không kém ai, chỉ trong chớp mắt đã chạy xa cả trăm mét.

Đám người Tiêu Viêm đột nhiên hoảng sợ bỏ chạy, cũng làm cho mọi người trong đại điện chú ý, tuy bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đều hiểu nhất định là có chuyện không tốt, nên lập tức vội vàng lui lại. Lúc này, đại điện lại trở nên cực kỳ rối loạn thêm một lần nữa.

Lúc đại điện rơi vào hỗn loạn thì màu đỏ tươi trên thân của hài cốt Đấu Thánh, đột nhiên như sống dậy, hội tụ về trên xương bàn tay. Trong khoảnh khắc, đem cả xương bàn tay phải đã không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng nhuộm đỏ trong tiên huyết. Nhìn cảnh này, trong lòng mọi người không rét mà run.

"Hống!"

Khi tia huyết sắc cuối cùng tiến nhập vào trong xương bàn tay, trong lòng bàn tay của hài cốt đột nhiên xuất hiện một điểm đen cỡ bằng hạt đậu. Mầu đen này cực kỳ thuần túy, khi nhìn vào, linh hồn như bị hút vào bên trong, cực kỳ quỷ dị.

Điểm đen vừa mới xuất hiện, bàn tay phải của hài cốt Đấu Thánh chợt giơ lên, sau đó đánh xuống nền đá cứng rắn của đại điện.

Khi bàn tay đánh xuống, không có bất cứ âm thanh nào phát ra cả. Mà khi tiếp xúc, nền đá cứng rắn không gì so sánh được kia trong nháy mắt biến mất đi một mảnh, lộ ra lớp đất đá màu nâu phía dưới.

"Cảnh!"

Khi nền đá biến mất, một lỗ hổng màu đen, đột nhiên từ chỗ nền đá kia hiện lên, sau đó mạnh mẽ lan ra!

Xuy xuy xuy!

Lỗ hổng màu đen lan ra, mọi người ai cũng sợ tới siêu hồn lạc phách, phàm là nơi cái vòng màu đen này đi qua, bất kể là đá, thạch trụ hay bất cứ thứ gì, đều biến mất trong nháy mắt, mà loại biến mất này, chính là thực sự biến mất, không lưu lại bất kỳ một thứ gì.

Loại cảm giác này, giống như lỗ đen, huyền bí đến đáng sợ.

"Chạy mau!"

Một màn kinh khủng này, làm cho da đầu tất cả mọi người đều tê dại, đặc biệt khi nhìn thấy cái lỗ hổng màu đen còn đang tiếp tục lan ra lại càng làm cho trái tim mọi người đập nhanh hơn, thân hình vội vàng lui lại.

"A!"

Bọn họ chạy chốn nhanh, nhưng cái lỗ hổng màu đen lan ra còn nhanh hơn, hơn nữa làm cho người ta hoảng sợ chính là, cái trong cái lỗ hổng kia, còn bộc phát ra một lực hút kinh khủng, một vài cường giả không cẩn thận, đã trực tiếp bị hút vào, ngay sau khi tiếp xúc với cái lỗ hổng, liền biến mất không còn lại chút gì....

Lúc này, từng tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên trong đại điện, những bóng người vùng vẫy giữa không trung, nhưng không cách nào chống lại được lực hút đó, rồi cuối cùng cũng bị hút vào bên trong, hóa thành hư vô....

Nghe được những tiếng kêu thảm thiết đó, Tiêu Viêm cũng điếng người, loại đấu kỹ này, tuyệt đối là Thiên Giai!

"Xoạt!"

Thân ảnh nhanh chóng lướt đi, đột nhiên bị kiềm hãm, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng kịch biến, lực hút ở phía sau, càng lúc càng kinh khủng, đủ để ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Cắn chặt hàm răng, Tiêu Viêm tăng tốc độ lên mức tối đa, ngọn lửa màu nâu tím lượn lờ quanh thân, trước mặt hắn, không ngừng có tiếng kêu thảm cùng bóng người bị hút ngược về sau, tiếng kêu thảm trước khi chết, thực làm cho lòng người khác lạnh lẽo.

Lỗ hổng màu đen, giống như tử thần gõ cửa, nhanh chóng lan ra từ trung tâm đại điện. Cả tòa đại điện khổng lồ, giờ đây cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Lực hút càng lúc càng mạnh, nếu cứ thế này thì kiểu gì cũng sẽ bị hút vào."

Cảm nhận đuợc lực hút phía sau càng lúc càng mạnh, Tiêu Viêm cắn chặt căn một cái, mạnh mẽ xoay người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Diễm phân phệ lãng xích!"

"Khai sơn ân! Phiên hải ấn..."

Từng đạo công kích cực kỳ hung hãn bay ra từ trong tay Tiêu Viêm, thân hình Tiêu Viêm cũng mượn lực từ đó mà nhanh chóng thối lui. Nhưng những công kích kia khi tiếp xúc với lỗ hổng đang lan ra, cũng lặng yên biến mất, thậm chí tốc độ lan ra cũng cũng không ngừng lại một chút nào.

"Tam Thiên Lôi Huyễn Thân!"

Bàn tay Tiêu Viêm lại biến đổi, một cái linh hồn phân thân hiện ra trước mặt, sau đó đạp mạnh một cước lên vai hắn, dưới lực đẩy mạnh mẽ này, thân thể Tiêu Viêm bắn ra khỏi đại điện, rơi xuống cái khoảng đất rộng bên ngoài, mà cái phân thân kia, do lực phản chấn và lực hút, cũng chạm vào lỗ hổng, rồi nhanh chóng biến mất.

"Nga!"

Sau khi Tiêu Viêm thoát chết, lão giả áo đen cách đó không xa cũng phát ra một tiếng kêu sắc bén, thân thể rung động, hóa thành một con Thiên Yêu Hoàng khổng lồ, hai cánh vũ động, rốt cục cũng thoát được khỏi hấp lực, sau đó chật vật bay ra rồi va mạnh lên cái hành lang bên ngoài.

Lúc Hoàng Hiên bắt đầu liều mạng, Đường Chấn, Băng Hà tôn giả, Trích Tinh lão quỷ cũng đang dốc hết sức, xuất ra bản lĩnh, đem tốc độ đề thăng lên cực hạn, cuối cùng, cũng ra được khỏi đại điện, chật vật rơi xuống một khoảng đất rộng.

Xuy!

Bên ngoài đại điện, tất cả mọi người đều kinh hoàng nhìn vào lổ hổng màu đen đang lan ra bên trong. Cũng may là sau khi đến gần khoảng đất rộng, nó rốt cục cũng ngừng lại, sau cùng, dưới ánh mắt của những người thoát nạn, từ từ tan biến.

Nhìn lỗ hổng màu đen đang từ từ tan biến, mấy trăm trượng trước mặt là một khoảng trống không, xuất hiện trước mặt của mọi người, tòa đại điện to lớn lúc trước, bây giờ đến cả mảnh vụn cũng không còn.

"Ực!"

Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước bọt, lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Lúc đó, hắn cảm nhận được rất rõ ràng hương vị của tử vong. Lỗ hổng màu đen kia, chỉ sợ dù là đám người Trích Tinh lão quỷ chạm vào, cũng chắc chắn phải chết!

Hít sâu một hơi, đè nén sự kinh sợ trong lòng, ánh mắt nhìn vào khoảng không giữa không trung, nơi đó, có một bộ hài cốt màu bạch ngọc đang lơ lửng trên bầu trời, hồng quang trong hóc mắt, lúc này cũng đã tan biến, hiển nhiên, đạo linh hồn tàn ấn do vị đấu thánh cường giả kia lưu lại, bây giờ, đã hoàn toàn tiêu tán.

"Thiên Giai đấu kỹ..."

Con mắt nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt màu bạch ngọc, trong mắt Tiêu Viêm, phóng ra quang mang nóng rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.