Đấu Phá Thương Khung

Chương 1458: Đại thế đã mất!



Thấy Yêu Khiếu Thiên và Đại trưởng lão đồng thời ra tay, nội tâm Tiêu Viêm cũng hơi có chút ngưng trọng. Hai người này, một người là Nhất tinh Đấu Thánh trung kì, còn một người là Nhất tinh Đấu Thánh hậu kì, liên thủ với nhau, sức mạnh sẽ cực kì khủng khiếp. Nếu như mà hắn dám có chút khinh thường thì chắc chắn sẽ dẫn tới nguy cơ bị mất mạng.

“Hai vị cũng thật là gấp gáp đấy, tâm tư như vậy thì hiện tại chỉ sợ bất cứ ai cũng đều biết các ngươi muốn làm gì rồi!”

Tiêu Viêm gồng mình một cái, dốc toàn lực thi triển Kim Cương Lưu Ly Thể. Thân hình vốn rất cao lớn của hắn nhanh chóng bành trướng, trực tiếp đạt tới cửu trượng cửu xích. Kim quang rực rỡ lưu chuyển bên ngoài thân thể, cuối cùng chậm rãi biến thành màu ám kim. Mặt ngoài lớp da hơi rung lên, mơ hồ như có tiếng sấm truyền ra từ bên trong.

“Tộc văn…Hiện!”

Mặc dù đã thi triển Kim Cương Lưu Ly Thể đến mức đỉnh phong, nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa hài lòng. Thủ ấn vừa động, giữa trán liền xuất hiện một tộc văn huyền ảo. Mà ngay sau khi tộc văn hiện lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người Yêu Khiếu Thiên, khí tức của Tiêu Viêm cũng lập tức tăng lên một cách điên cuồng, nhanh chóng đạt tới Nhất tinh Đấu Thánh hậu kì. Trình độ đó nếu so với Đại trưởng lão thì thậm chí còn mạnh hơn một bậc.

“Người này đã thi triển bí pháp gì? Có thể làm thực lực tăng vọt lên hai cấp độ như thế này thì cho dù là một số bí pháp Thiên Giai cũng đều không có cách nào làm được a.”

Hiện tại, nội tâm của hai người đang vô cùng hỗn loạn. Giữa các cấp bậc của cảnh giới Đấu Thánh tuy chỉ là một cấp độ nho nhỏ nhưng cũng có chênh lệch rất lớn, vậy mà trong nháy mắt, Tiêu Viêm lại có thể từ sơ kỳ nhảy lên hậu kỳ. Bí pháp cường hãn bậc này quả thật là cực kì hiếm thấy.

“Ha ha, hôm nay hãy để cho ta xem thử xem, hai vị Đấu Thánh liên thủ thì đến tột cùng là có được bao nhiêu uy lực!”

Cảm thụ được loại lực lượng mênh mông, có thể điều khiển được cả thiên địa trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm liền ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng. Tiếng cười như sấm, ầm ầm vang vọng khắp cả một vùng trời, một số người có thực lực yếu khi nghe thấy tiếng cười đó thì khí huyết trong cơ thể liền trở nên nhộn nhạo, bước chân liên tiếp lui về phía sau. Mà đó là Tiêu Viêm vẫn chưa thèm xuống tay với bọn họ đấy. Nếu như trong lòng hắn tồn tại sát ý thì quả thật hắn chỉ cần cười to một tiếng là chắc chắn sẽ có một số cường giả cảnh giới Đấu Tông bị chấn đứt kinh mạch mà chết.

Uy thế bậc này phải là cường giả Đấu Thánh mới có được!

Một tiếng cười khiến cho lòng người vỡ vụn.

“Cuồng vọng!”

Đại trưởng lão giận dữ bật cười một tiếng. Hai tay của lão đều biến thành màu đen, tỏa ra một mùi vị tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi mọi người. Nếu như dính phải chất kịch độc như vậy thì cho dù là cường giả Bán Thánh cũng sẽ gặp một kết cục cực kì thê thảm.

“Ầm…Ầm!”

Thấy Đại trưởng lão và Yêu Khiếu Thiên cùng nhau liên thủ công kích, Tiêu Viêm không hề nao núng. Hắn lập tức huy động song chưởng hình thành một cỗ kình phong, rồi lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, hung hãn nhất, đối chọi với cả hai người. Song quyền địch tứ thủ, mỗi một lần tiếp xúc là cả không gian như muốn vỡ vụn, đồng thời dư âm của khí kình phát ra sau khi va chạm cũng đã làm cho những ngọn núi trong phạm vi trăm dặm đều bị sụp đổ, mặt đất thậm chí còn lần lượt xuất hiện những hố to cả nghìn trượng. Lực phá hoại khi cường giả Đấu Thánh giao thủ không ngờ lại kinh khủng đến vậy.

Nhìn thấy tràng cảnh chiến đấu vô cùng cực đoan đang diễn ra ở trên bầu trời, mấy vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc cùng các tộc nhân liền vội vàng thối lui.

“Rốt cuộc có nên ra tay hay không? Xem tình huống này thì dường như cự nhân màu vàng kia cực kì cường hãn, ngay cả Đại trưởng lão và Thiên Khiếu tộc trưởng liên thủ mà cũng không thể chiếm được ưu thế.”

“Không nên gấp, người nọ hình như muốn trợ giúp Yêu Minh tộc trưởng. Mấy năm nay, Yêu Khiếu Thiên lại trở nên rất độc đoán, với lại hắn quá cố chấp, cho nên căn bản hắn còn kém xa so với Yêu Minh tộc trưởng. Nếu có thể làm cho Yêu Minh tộc trưởng trở lại vị trí thì đối với chúng ta mà nói… có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Nhưng mấy năm nay Yêu Khiếu Thiên cũng bồi dưỡng ra không ít thân tín! Ngươi nhìn xem…những tên kia đang chuẩn bị ra tay đánh lén với Yêu Minh tộc trưởng kìa!”

“Hừ! Để ta ngăn bọn họ lại!”

Một đám trưởng lão cao tuổi tụ họp lại một chỗ, khẽ thì thầm bàn luận với nhau một cách xôn xao. Đột nhiên, ánh mắt của bọn họ đồng loạt chuyển hướng về nhóm người nhìn còn khá trẻ tuổi ở phía xa. Ngay lập tức, từng cỗ đấu khí trong cơ thể của mọi người liền bạo phát ra dữ dội, rồi chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền hò hét nhau xông lên ngăn trở đám người đang định rục rịch giở trò kia.

“Minh trưởng lão… Các ngươi muốn làm gì? Tộc trưởng gặp nạn, các ngươi không nghĩ cách đi cứu viện thì cũng không sao. Ấy thế mà các ngươi lại còn dám đến ngăn trở chúng ta! Rốt cuộc các ngươi có ý gì đây?”

“Hừ, chỉ là một đám tiểu bối mà cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt lão phu! Để ta bắt thằng ranh con này!”

“Hoàng Tuyền Chỉ!”

“U Quỷ Độc Sát Trảo!”

Đầu ngón tay của Yêu Khiếu Thiên phát ra một nguồn năng lượng âm hàn cực lớn, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía Tiêu Viêm. Cùng lúc đó, Đại trưởng lão cũng nhanh chóng dấn tới, chất lỏng màu đen hầu hết đã được ngưng tụ vào thủ trảo. Mỗi khi chất lỏng nhỏ xuống thì ngay cả không gian cũng đều bị ăn mòn, rồi hóa thành hư vô.

“Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng!”

“Đế Ấn Quyết…. Ngũ ấn hợp nhất!”

Nhìn công kích điên cuồng của hai người, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng, tay phải xoay tròn, tạo ra một lỗ hổng màu đen trên đỉnh đầu, còn tay trái nhanh như chớp kết xuất từng đạo ấn quyết. Năm đạo thủ ấn chứa đầy năng lượng nhanh chóng dung hợp lại làm một, biến thành một thủ ấn nhiều tầng.

Đế Ấn Quyết, ngũ ấn hợp nhất. Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm dung hợp ngũ ấn lại thành một, nhưng xem ra uy lực của nó không kém Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng một chút nào.

“Rầm…Rầm!”

Tay phải là Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng, tay trái là ngũ ấn hợp nhất đồng thời được đánh ra, trực tiếp va chạm cùng một chỗ với nguồn năng lượng cực lớn từ đầu ngón tay của Yêu Khiếu Thiên và quỷ trảo của Đại trưởng lão.

Cả ba giao thủ trong chốc lát khiến cả thiên địa lâm vào trạng thái tĩnh lặng. Bất chợt, một cơn bão năng lượng đột nhiên hình thành, rồi ùn ùn kéo đến làm cho không gian trong vòng nghìn trượng triệt để tan vỡ, mà các ngọn núi cũng bị nổ tung thành bụi phấn chỉ trong nháy mắt.

“Thình thịch…!”

Trên bầu trời, tuy Tiêu Viêm chật vật lui lại mấy bước nhưng Yêu Khiếu Thiên và Đại trưởng lão cũng đồng dạng bị đẩy lui. Lúc này, khí huyết trong cơ thể hai người đều trở nên nhộn nhạo, đồng thời ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn về Tiêu Viêm. Bọn họ thật sự là có chút không thể tin, người này chỉ bằng thực lực Nhất tinh Đấu Thánh sơ kì nhưng lại có thể chống đỡ được sự liên thủ của hai người bọn họ mà không bị rơi vào thế hạ phong một chút nào.

“Chết tiệt! Rốt cuộc tên Yêu Minh kia tìm được kẻ trợ giúp mạnh như vậy ở đâu ra?”

Sắc mặt Yêu Khiếu Thiên cực kì âm trầm, nội tâm mơ hồ có chút bất an. Thực lực cường hãn của Tiêu Viêm làm bọn họ cảm thấy có chút khó nan giải, chỉ sợ sự tình ngày hôm nay không thể dễ dàng giải quyết như trong tưởng tượng.

“Minh trưởng lão, cái đám khốn nạn các ngươi lại dám ra tay với người trong tộc?”

Yêu Khiếu Thiên chợt nhìn thấy đám thuộc hạ thân tín đều bị nhóm người Minh trưởng lão ngăn trở, bởi vậy trong lúc nhất thời liền giận đến tím mặt.

“Thiên Khiếu tộc trưởng, việc này còn chưa từng điều tra rõ ràng, cho nên bọn ta không thể dễ dàng để bọn chúng bắt Yêu Minh tộc trưởng được.” Minh trưởng lão quát lớn.

“Vô liêm sỉ!”

Yêu Khiếu Thiên tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Hắn chưa từng dự đoán được, cái lão gia hỏa này lại có thể đối đáp bài bản như vậy. Không chỉ không giúp đỡ, mà ngược lại còn trở thành chướng ngại vật đối với hắn.

“Đại trưởng lão! Làm sao bây giờ?” Yêu Khiếu Thiên di chuyển ánh mắt nhìn về phía Đại trưởng lão, âm trầm hỏi.

“Ban đầu ta cũng đã nói là phải giết sạch toàn bộ những lão gia hỏa kia đi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại muốn lưu giữ bọn chúng. Hiện tại, rốt cuộc đúng là nuôi hổ gây họa mà!” Đại trưởng lão nổi giận, nói. Nhưng lão cũng chợt hiểu được, giờ phút này những lời nói đó là hoàn toàn dư thừa, nên lập tức nghiến răng, nói: “Ta sẽ ngăn tiểu tử này lại, còn ngươi hãy tìm cơ hội ra tay với Yêu Minh. Chỉ cần giết được hắn thì mấy lão gia hỏa này cũng không dám làm gì nữa.”

Nghe vậy, Yêu Khiếu Thiên vừa muốn gật đầu thì đột nhiên có một tiếng cười mang ngữ điệu trào phúng vang lên.

“Không phải mất công tìm làm gì! Cơ hội đó tới rồi đây.”

Sau đó chỉ thấy Yêu Minh xuất hiện ở đằng sau Tiêu Viêm, áo bào bay phất phới, ánh mắt giống như một mũi kiếm sắc bén nhìn về phía Yêu Khiếu Thiên và Đại trưởng lão.Giờ phút này hắn lại không hề trốn tránh, bước từng bước, chậm rãi đi ra. Mà theo từng bước chân của hắn là một cỗ khí tức khủng bố, cường hãn hơn rất nhiều so với bất kì người nào đang có mặt ở đây, đang ùn ùn bạo phát ra.

“Nhị tinh Đấu Thánh?”

Cảm giác được cỗ khí tức cực kì cường hãn đó, sắc mặt của Yêu Khiếu Thiên lẫn Đại trưởng lão đều trở nên tái nhợt. Bọn họ chưa từng dự đoán được, Yêu Minh bị chèn ép nhiều năm như vậy nhưng thực lực không những không thụt lùi mà lại còn tăng lên mạnh mẽ, từ cảnh giới Bán Thánh năm đó trực tiếp đề thăng lên Nhị tinh Đấu Thánh!”

“Quả không hổ là Yêu Minh tộc trưởng, thiên phú như thế mà so với Yêu Khiếu Thiên thì không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần!” Ánh mắt đám người Minh trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Bọn họ thân là ma thú cho nên tốc độ tu luyện có lẽ sẽ kém hơn nhân loại, nhưng bù lại bọn họ đã có tuổi thọ cao. Tại thú giới, nếu hao phí mấy trăm năm mà có thể từ Bán Thánh đạt tới Nhị Tinh Đấu Thánh thì tốc độ cũng là tương đương không kém.

“Tiêu Viêm huynh đệ! Đại ân lần này, Yêu Minh luôn ghi nhớ trong lòng. Giải quyết được đám hỗn tạp này xong, thì ngày sau, cho dù là Cửu U Địa Minh Mãng tộc thì ta cũng sẽ nguyện ý cùng chung chiến tuyến với ngươi.”

Yêu Minh nhìn về phía Tiêu Viêm, rồi đột nhiên cúi người thi lễ với hắn, trong giọng nói tràn ngập cảm kích. Nếu không phải Tiêu Viêm cứu hắn từ Cửu U Hoàng Tuyền, nếu không phải Tiêu Viêm cho hắn đan dược, nếu không phải Tiêu Viêm giúp hắn ngăn cản lâu như vậy thì kết cục hôm nay của hắn hiển nhiên sẽ là ôm hận mà chết!

“Thực lực khôi phục lại được mấy thành rồi?” Tiêu Viêm cười, nói.

“Mới được sáu thành! Nhưng để thu thập Yêu Khiếu Thiên thì thừa sức.” Yêu Minh cười lớn, nói

“Đại trưởng lão kia để cho ta đối phó, còn chuyện giữa hai người các ngươi nên giữ yên lặng một chút!” Tiêu Viêm cười nhạt, nói.

“Được!”

Yêu Minh gật gật đầu, không nói nhiều lời, trực tiếp xoay người, rồi chậm rãi bước từng bước về phía Yêu Khiếu Thiên, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang trở nên tái nhợt của đối phương.

“Hảo huynh đệ của ta… Hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi nỗi khổ đau mà ta đã trải qua trong mấy trăm năm qua.” Chỉ trong chớp mắt, Yêu Minh đã xuất hiện trước mặt Yêu Khiếu Thiên, đồng thời khuôn mặt hắn dần dần trở nên dữ tợn.

Thời điểm Yêu Minh ra tay thì Tiêu Viêm cũng khẽ động thân hình xuất hiện trước mặt vị Đại trưởng lão kia, rồi mỉm cười nhìn về phía đối phương. Mà đối với nụ cười này của hắn thì toàn thân Đại trưởng lão lại dần dần trở nên lạnh lẽo. Lão đã hiểu được, đại thế hôm nay đã mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.