Đấu Phá Thương Khung

Chương 1640: Trận chiến của Nhị Đế!



- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi hai, Vạn Thú Linh Hỏa, trở về...

- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi mốt...

...

- Dị hỏa bảng, đứng thứ mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trở về...

Một luồng lửa xanh nhạt từ trong cơ thể Tiêu Viêm phun mạnh ra, nhập vào một trụ đá.

...

Vô số người há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Mỗi một lần Tiêu Viêm quát lên, là một đạo Dị hỏa từ xa phá không mà đến, nghe theo hiệu lệnh của hắn mà nhập vào trong những trụ đá. Phảng phất như Tiêu Viêm thực sự đã hóa thân thành đế vương của lửa vậy, một lời ban xuống, lửa trong thiên hạ nào dám không nghe theo.

Cảnh tượng mênh mông vĩ đại, người xem kích động đến máu huyết sôi trào. Cái loại chí tôn vạn vật đều nghe ta hiệu lệnh này, làm cho người khác không khỏi tôn sùng và hâm mộ cực điểm.

- Dị Hỏa bảng, đứng thứ bảy, Cửu U Kim Tổ Hỏa, trở về...

Trên bầu trời Tiêu Viêm lại quát vang, phía dưới đất Viêm Tẫn đột nhiên run lên, một ngọn lửa vàng rực từ trong người lão phá tan khống chế thoát thể mà ra, nhập vào trụ đá.

Vài đạo Dị hỏa kế tiếp tuy cũng có chủ nhân, nhưng toàn bộ đều bị Tiêu Viêm nhẹ nhàng rút ra khỏi thân thể bọn họ, sau đó tiến vào trong trụ đá.

- Dị hỏa bảng, đứng thứ ba, Tịnh Liên Yêu Hỏa, trở về...

Tiêu Viêm hít sâu, một đốm lửa bé xíu trong cơ thể hắn lao vút ra nhập vào trụ đá, từ nơi đó, một cột lửa màu hồng lao vụt lên trời cao.

Tới lúc này, Dị hỏa trên khoảng sân rộng đã có hai mươi mốt trụ. Thanh thế như vậy, thật sự là kinh thiên động địa.

Cảnh tượng này cũng khiến cho Hồn Thiên Đế chấn động khó tả. Mơ hồ, lão cảm giác được điều gì đó bất an đang đến gần.

Khi Tịnh Liên Yêu Hỏa nhập vào trụ đá thì hai mắt của Tiêu Viêm cũng sáng lóa lên, hắn nhìn thẳng về phía Hồn Thiên Đế, thủ ấn chợt biến đổi, quát lạnh:

- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai, Hư Vô Thôn Viêm, trở về...

Tiếng quát vừa dứt, cơ thể Hồn Thiên Đế chấn động dữ dội, Hư Vô Thôn Viêm bị lão nuốt trước đây không ngờ đã có dấu hiệu sống lại.

- Khốn kiếp...

Trong lòng Hồn Thiên Đế thoáng kinh hãi, lão có thể cảm giác được, nếu thật sự để Tiêu Viêm thu hồi toàn bộ Dị hỏa, thì một khi hắn phát động thế công, nhất định sẽ vô cùng kinh khủng. Cho nên lão tuyệt không muốn hắn triệu hồi Hư Vô Thôn Viêm, lập tức tâm thần khẽ động, vội vã chống đỡ lại lực kêu gọi Dị hỏa của Tiêu Viêm trong cơ thể mình.

- Không ngờ lão thực sự đã nuốt sống Hư Vô Thôn Viêm, quả nhiên thủ đoạn rất độc ác...

Cảm ứng được chấn động trong cơ thể Hồn Thiên Đế, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện chút kinh ngạc, chợt hắn cười nhạt rồi quát lớn:

- Hư Vô Thôn Viêm, còn không mau ra, muốn đợi đến bao giờ..?

Vút!

Tiếng quát của Tiêu Viêm vừa dứt thì từ trong thân thể Hồn Thiên Đế, một ngọn lửa đen kịt rốt cuộc cũng phá cấm mà ra rồi nhanh chóng bay đến Đấu Khí Nghiễm Tràng, hóa thành một bóng người.

- Hồn Thiên Đế, ngươi muốn nuốt bản tọa, bản tọa có chết cũng phải lột da ngươi làm đệm lưng...

Hư Vô Thôn Viêm vừa hiện thân đã trợn mắt đầy dữ tợn nhìn trừng trừng vào Hồn Thiên Đế, sau đó quay về phía Tiêu Viêm, ánh mắt hung ác chợt biến đổi rất kỳ lạ, bởi lão có thể cảm giác được áp lực đến từ trên người Tiêu Viêm.

- Viêm Đế Tiêu Viêm, ha ha, ngươi đã có năng lực hiệu triệu vạn hỏa trong thiên hạ, vậy thì hôm nay, ta nghe lệnh ngươi.

Hư Vô Thôn Viêm nhăn mặt rất khó coi, cười lớn, sau đó trợn mắt với Hồn Thiên Đế rồi lao vụt vào trong một trụ đá.

Vút!

Khi Hư Vô Thôn Viêm nhập vào trụ đá, một cột lửa đen kịt phóng vụt lên cao. Hai mươi hai trụ lửa khẽ chao nghiêng rồi ngưng tụ giữa không trung, từng đoàn lửa giao hòa tạo thành một cây thước màu xanh xinh đẹp và cổ xưa...

- Dị Hỏa Hằng Cổ Xích?

Nhìn thấy cây thước toàn thân lửa xanh hừng hực đầy diễm lệ, đồng tử trong mắt đám người Cổ Nguyên lập tức co rụt lại, thất thanh như lạc giọng đi.

- Dị hỏa Hằng Cổ Xích trong truyền thuyết không ngờ lại xuất hiện như vậy.

Chúc Khôn ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó, miệng không ngừng lẩm bẩm. Đây chính là một trong những vật thần bí nhất truyền lại từ viễn cổ tới nay, thậm chí dù là cường giả thời viễn cổ cũng cực ít người được nhìn thấy nó.

- Mau tế máu cho huyết nhận...

Hồn Thiên Đế hoảng sợ rít lên đầy tàn độc.

Nghe tiếng lão la hét, đại quân Hồn tộc một lần nữa rối loạn, chẳng dè không có một ai nhảy ra nữa.

- Lũ phản bội...

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt Hồn Thiên Đế ngập tràn hung độc, lão vung tay, lưỡi đao máu xé nát hư không lao thẳng vào đại quân Hồn tộc. Tia máu chớp động, vô số đầu người bắn thẳng lên trời, trong chớp mắt, đại quân Hồn tộc mười phần chết bảy tám. Những kẻ còn sống sót kinh hoàng nhìn Hồn Thiên Đế, mặt mày trắng bệch.

Hấp thụ nhiều máu tươi của cường giả như vậy, lưỡi đao máu như mọc thêm một đôi mắt đỏ rực, toát ra vô tận sát khí cùng hận ý, nhìn vào thiên địa.

- Ngay cả tộc nhân của mình mà còn xuống tay ác độc như vậy, hai chữ súc sinh quả xứng đáng với lão rồi.

Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn hành động của Hồn Thiên Đế, ngữ khí đã có phần khinh bỉ, người như thế quả thật quá đáng khinh.

- Được làm vua, thua làm tặc, nói gì tới quá trình? Hôm nay nếu ta là người chiến thắng, xú danh đó tự dưng đã có ngươi gánh vác rồi.

Hồn Thiên Đế ngửa mặt lên trời cười một cách điên cuồng, dáng vẻ ngạo nghễ cùng cực. Ngay sau đó, lão há mồm phun ra một ngụm máu nữa lên thanh huyết nhận, dùng tay cầm lấy nó, lưỡi đao sắc bén phá toan lớp da trên tay lão khiến máu tươi chảy đầm đìa, toàn bộ đều được lưỡi đao hấp thu.

- Chết đi...

Hồn Thiên Đế tóc đỏ rối tung, vẻ mặt dữ tợn và đáng sợ, vung chân bước qua hư không, huyết nhận trong tay đột nhiên bành trướng, thân hình trực tiếp xuất hiện phía trên Dị Hỏa Nghiễm Tràng. Huyết nhận biến thành một tia máu, xuyên thủng hư không, dưới vô số ánh mắt chăm chú nhìn, lao thẳng về phía Tiêu Viêm.

Nhìn huyết nhận ẩn chứa vô tận nguy hiểm nọ, sắc mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng dị thường. Hắn phun ra một luồng khí như giông tố rồi vung tay chộp mạnh. Thanh thước cổ do hai mươi hai đạo Dị hỏa ngưng tụ thành lập tức bay vào tay Tiêu Viêm. Hắn bước tới một bước, thanh thước cổ xưa huyễn lệ rực lửa cắt ngang không gian, mang theo lực lượng vô cùng vô tận, giáng xuống tia máu trên.

Choang!

Giông tố đáng sợ từ trên bầu trời điên cuồng cuốn trôi tất cả, lồng phòng ngự của liên minh hầu như trong nháy mắt bị xé toạc, người ở bên trong bị đánh bay hàng nghìn trượng. Kể cả sao trời với những khối vẫn thạch gần khu vực đó trong khoảnh khắc cũng tan thành bột phấn.

Cuồng phong đáng sợ, khiến ngay cả Dị Hỏa Nghiễm Tràng đang lơ lửng trên bầu trời bị thổi bay xuống đất, khiến cho mặt đất sụp xuống thành một cái vực sâu rộng hơn mười vạn dặm.

Trên trời, những người còn có được năng lực phi hành lập tức xuất hiện trên khoảng không xung quanh miệng vực, vội vã nhìn xuống dưới đáy sâu. Ai nấy đều biết, đây là lúc hai người dốc toàn lực chiến đấu, thắng bại, cũng chính trong thời khắc này.

Vô số ánh mắt hướng về phía Dị Hỏa Nghiễm Tràng, nơi ấy, có hai bóng người toàn thân đẫm máu, y phục tả tơi, đang chống tay bò dậy. Thân Đấu Đế của bọn họ, trong lần giao chiến kịch liệt vừa rồi cũng đã bị phân giải đi.

- Ha ha, Tiêu Viêm, mặc dù ngươi hôm nay có thể thắng ta, nhưng lại không có cách nào giết ta được. Đợi ngày sau bản Đế khôi phục, nhất định sẽ bắt ngươi đổ máu thật nhiều...

Hồn Thiên Đế gắng gượng đứng dậy rồi lảo đảo bay lên trời, cảm giác suy yếu trong cơ thể truyền ra càng lúc càng rõ. Lão đưa ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm, không cam lòng mà nhe răng cười gằng.

- Khụ khụ...

Tiêu Viêm ho khan vài tiếng kịch liệt, vết thương khiến sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, máu tươi trong miệng không ngừng ứa ra. Trận đấu máu lửa như vậy quả thật quá mức tàn khốc, có điều hôm nay dù gì đi nữa cũng tuyệt không thể thả hổ về rừng. Nếu không sau này, kiếp nạn của đại lục Đấu Phá sẽ vĩnh viễn không thể kết thúc.

- Ha hả, nếu vậy làm sao ta để cho lão bỏ đi được..?

Hắn quệt đi vết máu nơi miệng, trên khuôn mặt chợt hiện lên một nụ cười quỷ dị. Dị Hỏa Nghiễm Tràng chậm rãi bay lên không, đồng thời trong cơ thể Tiêu Viêm đột nhiên phừng lên ngọn lửa cực kỳ rực rỡ. Theo ánh lửa huyễn lệ xuất hiện, cả quảng trường chợt rung lên bần bật, rồi ngay tại trung tâm bất chợt mọc thẳng lên một trụ đá chạm trổ vô cùng hoa mỹ.

Nhìn trụ đá đó, trên vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Viêm thoáng hiện nét tươi cười, chỉ thấy toàn thân hắn khẽ run rẩy, rồi không ngờ bốc cháy phừng phực.

- Tự thiêu thân Đấu Đế sao..? Tiêu Viêm ngươi muốn chết sao..?

Nhìn thấy hành động đó của Tiêu Viêm, Hồn Thiên Đế kinh hãi đến thất sắc. Nếu thiêu đốt thân thể Đấu Đế thì phải mất cả mấy trăm năm mới có thể tu luyện lại như xưa, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không thành công. Cái giá phải trả, quả thật quá thảm trọng!

Mặc kệ tiếng quát vang của lão, Tiêu Viêm vẫn bình thản cười, ngọn lửa trên thân hắn càng lúc càng rực rỡ.

- Minh chủ..!

- Viêm Đế đại nghĩa..!

Người trong khắp cõi đất trời này dường như đều biết Tiêu Viêm đang có hành động liều mạng, lập tức quỳ sụp cả xuống mặt đất.

- Ta nguyện hóa thân Dị hỏa, phong ấn ngươi vạn kiếp vạn đời, Hồn Thiên Đế, kiếp nạn của đại lục Đấu Khí này, cũng nên kết thúc được rồi...

Thân thể Tiêu Viêm lúc này đã hoàn toàn hóa thành một ngọn lửa vô cùng huy hoàng, và phía dưới nó, Dị hỏa trên quảng trường đều như ảm đạm hẳn đi. Từng ngọn lửa lung lay như muốn cúi đầu, phảng phất như thần tử triều bái đế vương của mình vậy.

Ngọn lửa cuối cùng sáng rực lên, bay nhập vào trong trụ đá nơi trung tâm quảng trường. Ngay lập tức, hai mươi ba cột lửa tề tụ, hình thành một trận pháp huyền ảo dị thường ngay phía trên Dị Hỏa Nghiễm Tràng.

Mà nhìn thấy trận pháp nọ, Hồn Thiên Đế sắc mặt lại càng trắng bệch. Từ nơi đó, lão dường như cảm giác được khí tức của tử vong, lập tức lắc mình bay ngược lại cực nhanh.

Vút!

Nhưng ngay khi Hồn Thiên Đế vừa định lùi lại thì Dị Hỏa Nghiễm Tràng đã xuyên phá hư không mà xuất hiện ngay bên dưới lão, trận pháp quét qua, hút lấy Hồn Thiên Đế vào trong.

Ầm ầm ầm!

- Hàng ngàn năm trù tính của Hồn tộc ta... cuối cùng lại bại trong tay ngươi, Tiêu Viêm, ta không cam lòng... ta... không... cam... lòng..!

Dưới vô số ánh mắt trợn trừng, trận pháp hóa thành tầng tầng lớp lớp tơ lửa, quấn quanh thân thể Hồn Thiên Đế. Cứ mỗi lớp tơ quấn vào lập tức hòa tan thành một lớp màn sáng linh hồn. Cũng trong thời khắc đó, Hồn Thiên Đế không ngừng căm phẫn rít gào, những âm thanh thê lương không ngừng rền vang khắp đất trời...

Lớp lớp màn sáng đông kết lại, tạo thành một cái kén lửa cực kỳ to lớn, sau đó từ từ rơi xuống Dị Hỏa Nghiễm Tràng, chìm sâu vào sân quảng trường. Những đạo hoa văn rực lửa còn lại phủ kín cả bề măt quảng trường, phong ấn thành!

Trên mặt đất, vô số người nhìn chiếc kén lửa bị trói buộc và chôn kín trong Dị Hỏa Nghiễm Tràng mà toàn thân không kềm được run lên lẩy bẩy. Hơn nửa năm bị vây trong áp bức và lo sợ diệt vong, rốt cuộc đến hôm nay đã có thể giải thoát rồi.

- Thành công rồi sao?

Nghe thấy tiếng hoan hô gào thét chấn động cả trời đất Trung Châu vang lên, đám Cổ Nguyên vẫn sững sờ ngây ngốc nhìn Dị Hỏa Ngiễm Tràng đang lơ lửng trên cao. Trường hạo kiếp này rốt cuộc đã bị chặn đứng rồi sao?

- Chúng ta... thành công rồi..!

Mãi một lúc sau, nét ngây dại trên những khuôn mặt đó rốt cuộc hóa thành vui mừng điên dại. Đám người Cổ Nguyên tâm tình kích động như thủy triều, nhịn không được cười rống lên. Bọn họ cứ như vậy mà cười mà hét, không hề có chút kiêng kỵ hay che đậy gì.

- Tiêu Viêm...

Huân Nhi và Thải Lân kinh hoàng nhìn Dị Hỏa Nghiễm Tràng, mãi sau mới điên cuồng lao vọt lên bầu trời.

Khi hai người bay đến, cũng không quan tâm đến những cột lửa xung quanh mà chăm chăm nhìn vào cột lửa rực rỡ nhất nơi trung tâm quảng trường. Nhưng nơi ấy, nào có bóng người đang hiên ngang đứng đợi như hai nàng từng mong chờ, nhất thời, cả hai như bị sét đánh, mặt hoa cười thê thảm, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn trào...

- Khụ...

Khi hai nàng bi thương đến mức tuyệt vọng muốn chết cùng hắn thì một tiếng ho yếu ớt đột nhiên vang lên. Ngọn lửa trên hỏa trụ bập bùng lay động, một bóng người mơ hồ dần xuất hiện trước mặt hai nàng.

- Ta vẫn chưa chết mà, chỉ là thân thể Đấu Đế bị tiêu hủy thôi, sau này tu luyện lại một cái là được chứ gì...

Tiêu Viêm mặt mày tái nhợt, nhìn hai nàng, cười khẽ.

Tiếng cười vừa dứt, thì phốc một tiếng, hai thân thể xinh đẹp kia đã lao vọt vào lòng hắn, hung hăng đấm vào ngực Tiêu Viêm.

- Lần sau không cho chàng làm anh hùng gì nữa đâu...

Hai ngươi khóc không ra tiếng trong lòng hắn, ai oán giận dỗi.

- Nếu không làm vậy, cả đại lục này nhất định sẽ bị tàn phá...

Tiêu Viêm khẽ thở dài, rồi mỉm cười gật đầu:

- Đây, cũng là lần cuối cùng...

Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn về phía cột lửa nơi trung tâm quảng trường, phía bên dưới nó, phong ấn linh hồn một vị Đấu Đế. Và nơi đó, trong bóng tối vạn kiếp, người nọ sẽ bị Dị hỏa luyện hóa dần dần...

Đại chiến quá tàn khốc, và may mắn thay, hắn là người thắng cuối cùng...

Nhìn Trung Châu bị trăm thương ngàn tích tàn phá tan hoang xơ xác, Tiêu Viêm mỉm cười, một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng chưa từng có từ sâu tận linh hồn hắn nhè nhẹ lan ra.

- Rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi rồi...

Trên Dị Hỏa Nghiễm Tràng, Tiêu Viêm ôm lấy hai nàng, chậm rãi nhắm mắt.

Đủ các loại lý do, nỗ lực sau bao nhiêu năm như vậy, bất quá, tựa hồ thành quả đạt được, đúng là vẫn rất tốt đẹp.

- Viêm Đế... Tiêu Viêm...

Tiêu Viêm hé miệng cười, thì thầm:

- Tổ tiên Tiêu Huyền, chuyện người làm chưa xong, con đã thay người làm được rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.