Đấu Phá Thương Khung

Chương 439: Cường giả đối chiến



Phía trên mảnh đất trống trải, năm người Tiêu Viêm ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Cả khu rừng lúc này đều lâm vào trạng thái yên tĩnh, nhưng mà trong không khí thoáng có chút áp lực báo hiệu bão sắp đến.

Một màn yên tĩnh này không biết kéo dài đã bao lâu. Lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm đột nhiên mở ra hướng về phía Bắc của khu rừng. Trong phạm vi linh hồn lực của Tiêu Viêm phát hiện hơn mười hơi thở cường giả tại nơi đó.

"Đến rồi". Nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Viêm cử động thân thể, trong đan điền đấu khí lưu chuyển từ chậm rãi đến như thác lũ từ giữa đến các kinh mạch trong cơ thể, khiến Tiêu Viêm cảm giác tràn đầy lực lượng. Trước trận đại chiến, Tiêu Viêm luôn muốn mình đạt trạng thái đỉnh cao.

Nghe được lời nhắc nhở của Tiêu Viêm, bốn người Huân Nhi ngồi một bên cũng mở mắt ra, khẽ gật đầu, đấu khí mang hào quang nhàn nhạt quanh thân họ như ẩn như hiện cùng Tiêu Viêm đợi một hồi đại chiến sắp tới.

Lời Tiêu Viêm vừa nói ra thì rừng cây phía xa bỗng nhiên rung động mạnh, hơn mười bóng người từ nơi đó như những cái bóng thiểm lược xuất hiện, những bàn chân cơ hồ như đồng thời đạp mạnh trên nền đất mang theo hơi thở mạnh mẽ như sóng cuộn hướng tới vị trí năm người Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng.

"Ầm!"

Ngay khi những hơi thở áp bách kia ập đến, năm thước chung quanh phạm vi năm người Tiêu Viêm chợt xuất hiện năm cỗ ánh sáng đấu khí bất đồng từ trong cơ thể năm người bạo phát ra tạo thành tấm màn đấu khí bao bọc cả mảnh đất trống lại chống đỡ với luồng hơi thở cường hãn kia.

" Quả nhiển là có chút bản lãnh, khó trách có thể kiêu ngạo như thế!". Nhìn thấy khí thế áp bách như vậy mà không có nửa điểm tác dụng với năm người Tiêu Viêm, một vị thanh niên khuôn mặt tươi cười trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc khẽ cười nói.

Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua hơn mười người đứng đối diện trên bãi đất trống. Chính xác vừa vặn là mười lăm người. Như vậy, ngoại trừ đám Hắc – Bạch song sát ở ra thì ba chi đội ngũ tham gia cuộc săn toàn bộ đã tới đủ.

Tiêu Viêm nhẹ gật đầu, miệng mang theo một chút ý cười nói:" Rốt cuộc đã đến đông đủ" – thanh âm quanh quẩn trên bãi đất trống.

"Các ngươi chớ kiêu ngạo, dừng lại ở đây đi, giao tinh tạp ra đây"- một tên thanh niên da màu không biết vì duyên cớ gì mà sắc mặt có chút trở nên hơi trắng – liếc mắt nhìn năm người Tiêu Viêm nói:" Đừng tưởng rằng mình có vài phần thực lực liền muốn đánh vỡ quy tắc. Đã nhiều năm nay, trong những "cuộc săn Hoả Năng" có một quy tắc là để cho các học viên cũ tại khu rừng này hướng các tân sinh kiêu ngạo mà dạy chút quy cũ. Cái này đối với cuộc sống của các ngươi trong học viện sau này sẽ tốt hơn. Cho nên cái quy tắc này mới có thể tồn tại nhiều năm như vậy mà không ai có thể đánh vỡ nó. Các ngươi nếu muốn trở thành người đầu tiên ăn tiệc, chỉ sợ là nên chuẩn bị tâm lý để trả một cái giá rất đắt đó."

Tiêu Viêm cười cười, bàn tay nắm Huyền Trọng Xích, chợt một bóng đen với hình dáng Huyền Trọng Xích hiện lên mang theo cỗ kình khí hướng mặt đất áp xuống khiến đám lá khô bị thổi bay tán loạn. Hắn liếc mắt về phía ba chi đội ngũ một cái rồi nói:"Đừng nói với ta những thứ quy tắc cổ hủ gì gì đó. Các người đã có thể cướp "Hoả Năng" trong tay chúng ta, chúng ta vì cái gì mà không thể? Chỉ cần có thực lực, con mồi và thợ săn tuỳ thời đều có thể thay đổi vị trí. Mà bây giờ, các người chính là con mồi của chúng ta."

"Thực cuồng vọng, bất quá người như thế trước đây ta đã gặp qua không ít. Nhưng những người đó cuối cùng ở trong học viện đều không được thoải mái cho lắm." một gã thanh niên thân hình cao lớn cười lạnh nói. Nhìn vị trí đứng của hắn, tựa hồ cũng là đầu lĩnh của một chi đội ngũ. Hắn có làn da xám trắng trông có chút quỷ dị, trông giống như pho tượng bằng nham thạch. Thân người hắn bề ngang so với người thường phải lớn hơn ước chừng hai bên là cả vòng cánh tay, mang lại cảm giác tràn đầy lực lượng.

"Ta thừa nhận các người đích xác rất mạnh. Bất quá vì thể diện của học viên cũ cho nên lúc này đây chúng ta cũng không có ý định công bình chiến đấu." Tên thanh niên khuôn mặt tươi cười hướng về phía Tiêu Viêm nhún vai, sau đó hướng hai gã thanh niên lúc nãy nói chuyện:"Lăng Bạch, Tu Nham cùng nhau động thủ nào, chỉ với đội ngũ của ta muốn trong khoảng thời gian ngắn thu được thắng lợi e là có chút khó khăn."

"Uhm"

Lăng Bạch, Tu Nham thoáng trì hoãn một chút liền gật đầu, cho dù phải mang tiếng là lấy nhiều đánh ít, bọn họ cũng phải cho đám tân sinh kiêu ngạo này một bài học. Nếu để chuyện đám tân sinh này cướp ngược trở lại bị truyền vào nội viện, như vậy những học viên khoá trên tham gia vào "cuộc săn Hoả Năng" lần này tại Nội Viện không thể ngốc đầu lên nổi.

Hai người vừa gật đầu, mười lăm cỗ hơi thổ hùng hồn đột nhiên bạo phát tại giữa bãi đất trống. Những luồng hơi thở hình thành nên năng lượng dao động trực tiếp cuốn những đám lá cây héo khô trên mặt đất bay đầy trời. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thật có lỗi, kỳ thật chúng ta cũng không có ý định công bình chiến đấu." nheo mắt lại nhìn hào quang đấu khí chói mắt phía đối diện, Tiêu Viêm cười cười, chợt vung tay lên, một tiếng huyết sáo bén nhọn từ miệng hắn phát ra vang vọng khắp khu rừng.

Tiếng huyết sáo của Tiêu Viêm vừa hạ xuống, từ đám bụi rậm chung quanh, mấy chục bóng người đột nhiên phóng ra hình thành một vòng tròn đem mười lăm tên học viên cũ bao vây lại. Tại bên ngoài cơ thể bọn họ, đủ loại màu sắc đấu khí ngưng tụ lại, mặc dù tính thực lực riêng lẻ từng người bọn họ không thể so với đám học viên cũ này.

Mấy chục cỗ đấu khi đồng thời xuất hiện, tập trung thành một phần khí thể của bọn họ.

Khi mấy chục bóng người vừa xuất hiện, sắc mặt ba gã thanh niên đầu lĩnh liền trở nên khó coi. Lúc này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu được, sắc mặt thoáng âm trầm nói:" Những tin tức lúc trước, có phải các người cố ý tung ra?"

Cảm thụ được 40 cỗ khí thế từ đám tân sinh kia, Tiêu Viêm trong lòng nhẹ thở dài một hơi. Có đám tân sinh này hỗ trợ, hắn tin tưởng có thể đem ba chi đội ngũ này hoàn toàn tiêu diệt.

"Hảo thủ đoạn a, thật không nghĩ tới ngươi có thể quyết đoán như thế, đem toàn bộ tân sinh triệu tập đến đây." Tiêu Viêm điềm nhiên không trả lời. Thấy thế, tên thanh niên kia trong thanh âm không khỏi mang theo chút vẻ ngưng trọng và kinh dị.

Tại "cuộc săn Hoả Năng" năm trước, cũng có không ít tân sinh muốn hội tụ cả đám tân sinh cùng nhau hướng học viên cũ tranh đoạt. Nhưng phàm là những kẻ có thể thông qua cuộc thi tuyển vào Nội Viện, có kẻ nào không phải là kẻ có thực lực! Muốn bọn chúng nghe lời người khác chỉ huy, tự nhiên là chúng không muốn. Cho nên những cuộc đi săn Hoả Năng trước kia, rất hiếm có người nào có thể triệu tập tất cả tân sinh lại cùng nhau. Nhưng hiện tại, Tiêu Viêm lại làm được, khó trách hắn tự tin như vậy.

"Quá khen." Tiêu Viêm cười nhạt, tay cầm Huyền trọng Xích chậm rãi nâng lên nói:"Làm phiền đem "Hoả Năng" giao ra đây, đồng bạn tân sinh chúng ta có rất nhiều người bị các người đoạt lấy, cho nên bọn họ cần lấy lại đồ của mình a."

"Haiz" tên thanh niên kia thở dài một tiếng, nghiền đầu hướng Lăng Bạch và Tu Nham noi:" Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể liên thủ khổ chiến một trận rồi."

"Uhm, ta cũng muốn thử xem năm người đứng đầu lần thi tuyển năm nay rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào!" Tu Nham thân hình cao lớn chậm rãi siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay nổi vòng lên trong như thép nguội, cơ thể kích thích phóng xuất lực lượng.

"Bắt giặc trước bắt vua, đám tân sinh kia tuy nhiều, nhưng bọn họ so với tên Tiêu Viêm kia thật quá yếu. Đánh bại hắn, đội ngũ tân sinh tự nhiên tan rã. Tô Tiếu, xem ra chúng ta ba người lần này phải hợp tác thật rồi."

Lăng Bạch trong mắt loé lên một chút sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra nhược điểm trí mạng của đám tân sinh.

"Được, lấy cứng đối cứng đi, mạnh mẽ xé rách tấm chắn của chúng."

Nghe vậy, Tô Tiếu mỉm cười gật đầu, cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống, thanh âm chậm rãi truyền ra: "Ta cùng Lăng Bạch, Tu Nham ngăn ba tên đối diện, những người khác ngăn đám tân sinh kia cùng hai vị nữ sinh xinh đẹp."

Nghe Tô Tiếu ra lệnh, mười hai tên nội viện học viên cũ đều gật đầu. Tân sinh mặc dù nhân số đông nhưng thực lực kém bọn hắn một chút, ngăn bọn chúng lại cũng không phải vấn đề lớn.

Thở ra một hơi, Tô Tiếu chậm rãi bước ra từng bước, Lăng Bạch và Tu Nham bên cạnh cũng đồng thời bước ra. Mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung động, ba cỗ hơi thở ước chừng lục – thất tinh Đại Đấu Sư từ trong cơ thể ba người bạo phát quét ngang mặt đất trống trãi.

"Đây là một trận cứng đối cứng giữa nam nhân với nhau a. Ngươi cùng Hổ Gia hỗ trợ đám tân sinh ngăn cản 12 tên học viên cũ kia đi." Sắc mặt ngưng trọng nhìn khí thế ba người Tô Tiếu, Tiêu Viêm nghiêng đầu nói với Huân Nhi.

"Uhm, Tiêu Viêm ca ca cẩn thận." khẽ gật đầu, cùng Hổ Gia chậm rãi lui về sau, Huân Nhi thân hình chợt loé liền nhập vào đội ngũ đám tân sinh.

"Tên cao to kia, giao cho ta." Ngô Hạo đảo mắt qua ba người Tô Tiếu rồi dừng lại trên người tên da tay màu nham thạch, bình tĩnh nói. Hắn am hiểu lực lượng cùng tốc độ, bởi vậy khi hắn chọn đối thủ tự nhiên là ưu tiên thiên hướng Lực Lượng.

"Tên mặt trắng kia, để cho ta đi." Bạch Sơn thoáng chần chờ một chút, ánh mắt dồn trên người Lăng Bạch nói.

"Đã vậy thì vị Tô Tiếu học trưởng để cho ta tới lĩnh giáo đi." Tiêu Viêm mỉm cười, huy động trọng xích trong tay mang theo tiếng gió, khiến đám lá khô trên mặt đất đều bị thổi bay.

"A, không nghĩ tới lại bị người ta sắp xếp lựa chọn." Thấy hành động của ba người Tiêu Viêm, Tô Tiếu cười cười, bàn tay chậm rãi giơ lên, rồi đột nhiên hạ xuống, trong tiếng cười thoáng có chút sát khí:"Tốc chiến tốc thắng! Nhớ kỹ, không được khinh thị, ba tên này đều rất mạnh!"

"Uhm"

Lăng Bạch cùng Tu Nham sắc mặt ngưng trọng gật đầu. Ba người hừ nhẹ một tiếng thân hình hoá thành ba đạo tàn ảnh, như ba tia chớp hướng ba người Tiêu Viêm mà tới.

Ba người Tô Tiếu thoáng động đậy, ba người Tiêu Viêm cũng hô to một tiếng, đồng thời biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại, sáu đạo nhân ảnh đã tới giữa mảnh đất trống mạnh mẽ đối chiến, trùng kích vào nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.