Đấu Phá Thương Khung

Chương 689: Hiện thân



Tiếng cười quanh quẩn trong đại sảnh, khiến cho mọi người đem ánh mắt hướng về chỗ cửa chính. Nơi đó, thanh niên mặc quần áo đen đang đứng mỉm cười, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem bao phủ lấy cánh tay, tại nơi ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt kiên định, so với ba năm trước đây thì sự thành thục cùng nội liễm đã dần thay thế cho non nớt cùng nhuệ khí.

Nhìn hắc bào thanh niên đứng trước cửa chính kia, trong đại sảnh mọi người mơ hồ đều cảm thấy có phần hoảng hốt. Ba năm thời gian đối với bọn họ mà nói cũng không xem là quá dài, nhưng mà ba năm ngắn ngủi này thiếu niên năm đó lại giống như lột xác từ trong ra ngoài.

"Ha ha, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ba năm không thấy, ngươi dĩ nhiên đạt tới nông nỗi như vậy, thật là làm cho lão phu có chút thẹn thùng mà." Trong đại sảnh, Gia Hình Thiên là người phục hồi tinh thần đầu tiên lại, vội vã đứng dậy nói to.

Tại bên cạnh Gia Hình Thiên, còn có một vị nữ tử thân hình lộng lẫy mặc cẩm bào tao nhã đứng bên cạnh. Nhìn dung mạo mỹ lệ kia, tự nhiên đó là lúc trước Tiêu Viêm đã từng gặp qua Yêu Dạ, chỉ bất quá lúc này người đó đã cởi ra mũ phượng, cả người thoạt nhìn thiếu một tia uy nghiêm, phần nữ nhân lại nhiều hơn.

Mà lúc này Yêu Dạ, cũng vậy tại thời điểm hắc bào thanh niên xuất hiện ở đây, mang tầm mắt nhìn qua, khóe môi mỉm cười động lòng người.

Ánh mắt Tiêu Viêm liếc nhìn vị lão giả một thân áo bào này, mỉm cười, chậm rãi đi vào phòng khách, nói: "Gia lão cũng vẫn phong thái như trước a." Trong khi đang nói chuyện, Tiêu Viêm ánh mắt sáng ngời cũng chậm rãi đảo qua phòng khách này. Ngoại trừ Gia Hình Thiên ở ngoài, đều là một ít khuôn mặt quen thuộc, Mộc gia Mộc Thần, còn có sắc mặt đang có chút không quá tự nhiên là Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc ở Nạp Lan gia tộc."

"
Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, xin mời ngồi đi, đã chờ ngươi hơi lâu nha." Mộc gia gia chủ Mộc Thần nhìn hắc bào thanh niên kia thân hình có vẻ trưởng thành cùng với bất phàm, lại liếc mắt nhìn Mộc Chiến bên cạnh, hiện giờ đã là người kiệt xuất nhất Mộc gia trong đám trẻ tuổi, trong lòng than nhẹ một tiếng. Ba năm trước, bọn họ, lúc đầu hai người bọn họ đều ngang với nhau, nhưng mà hiện tại, một người đã vượt xa rồi. Ngồi bên cạnh Mộc Thần, Mộc Chiến, ánh mắt cũng cảm thụ được ánh mắt của hắn, lập tức đảo cặp mắt trắng dã, nhìn Tiêu Viêm kia tuổi trẻ cùng chính mình không sai biệt lắm, trong lòng cũng bồi hồi một trận. Ba năm này hắn trên phương diện tu luyện đã tính là có chút chăm chỉ nhưng mà cho tới bây giờ, thực lực mới bất quá là thất tinh đấu linh. Thành tựu như vậy nếu là đặt ở Mộc gia hoặc trong gia tộc khác, nhìn qua đích xác là có chút nhanh chóng nhưng so sánh cùng Tiêu Viêm trước mặt mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa là cách biệt một trời một vực.

"Người này không biết tu luyện như thế nào mà thực lực đề thăng nhanh được như vậy?" Mộc Chiến thì thầm một tiếng trong lòng. Nhớ năm đó tại trong tràng hội tụ, hắn coi như là đã cùng Tiêu Viêm giao thủ qua, lúc đó hai người so sánh với nhau là tám lạng nửa cân nhưng mà tình trạng hiện tại chênh lệch này lại là kéo dài đến một mức không thể tính nổi.

Xem được dáng vẻ tươi cười của Mộc Thần, Tiêu Viêm cũng nhếch môi cười, tuy rằng Mộc gia năm đó vẫn chưa kiệt lực trợ giúp hắn như Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, nhưng bởi vì việc làm của Mộc Thiết, cũng khiến Tiêu Viêm đối bọn họ nảy sinh một chút hảo cảm.

Chậm rãi đi vào phòng khách, Tiêu Viêm đều cùng một ít người đang ngồi ở đây mà mỉm cười bắt chuyện. Nhưng mà không biết là do cố tình hay duyên cớ mà đặc biệt không bắt chuyện cùng với Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc ngồi một bên.

Nhìn mọi người bắt chuyện với nhau Hải Ba Đông bên cạnh cũng tìm một chỗ ngồi xuống cạnh Tiêu Viêm. Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc dáng tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng, hành động này của Tiêu Viêm rõ ràng cho thấy đối với Nạp Lan gia tộc bọn họ vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng mà lấy hành động đối với Tiêu Viêm lúc trước tất nhiên đãi ngộ như vậy thật ra không có chút nào sai. Bởi vậy, bọn họ hai người cũng chỉ có giả vờ câm điếc ngậm đắng. Hiện giờ Tiêu Viêm nghiêm mặt ngồi bàn bên cạnh đã không còn là thiếu niên nói nớt năm đó, với thực lực hiện tại của hắn, coi khinh Nạp Lan gia tộc bọn họ cũng không là quá nặng. Trong đại sảnh mọi người cũng đem biểu hiện đó thu lại trong mắt, nhưng thần sắc lại đều không đổi, giống như là không thấy trò đó, thanh âm trò chuyện vẫn không giảm chút nào.

Không lâu sau khi Tiêu Viêm ngồi vào vị trí, sau đó Pháp Mã, Mễ Thiết Nhĩ cũng từ từ tiến đến ngồi vào vị trí cùng mọi người trong này. Mấy phương thủ lĩnh các thế lực cực mạnh ở Gia Mã đế quốc cơ bản đã tề tựu đông đủ.

"Việc ta đem mọi người triệu tập cùng một chỗ ở đây mọi người đều rõ ràng, cho nên ta cũng sẽ không nói vòng vo." Theo mọi người ngồi ổn định, Tiêu Viêm ánh mắt vừa nhấc lên, chậm rãi cười nói.

Mà nghe được Tiêu Viêm mở miệng, trong đại sảnh mọi người nhất thời dừng lại. Bọn họ biết, trận chiến quyết định, muốn bắt đầu rồi,..."
Ba năm không trở về, không nghĩ tới Vân Lam Tông đã mở rộng tới tình trạng như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được..."

Thời điểm mọi người cùng lúc trầm tựu, Tiêu Viêm cũng không để ý, nhàn nhạt nói: "
Vân Lam Tông diệt Tiêu gia ta, đây là huyết cừu nên phải có báo. Vì vậy Tiêu Viêm ta cùng Vân Lam Tông, cục diện tự nhiên là không chết không thôi. Hôm nay triệu tập chư vị đến đây đó là muốn cùng mọi người liên thủ thanh trừ u ác tính Vân Lam Tông này cho đế quốc!"

"
Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh, Vân Lam Tông hiện giờ đích thật là càng thêm cường đại, bất quá tựa hồ xung đột trực tiếp cùng chúng ta cũng không quá lớn." nghe được lời nói của Tiêu Viêm, người mở miệng đầu tiên lại là Yêu Dạ ngồi tao nhã bên cạnh Gia Hình Thiên. Lúc này, nữ hoàng mỹ lệ tương lai của đế quốc, nhìn thoáng qua Gia Hình Thiên bên cạnh, chợt mỉm cười nói:

"
Nhưng thân là hoàng thất, chúng ta tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy một phương thế lực quá mức cường đại, thậm chí dẫn đến mất cân đối trong đất nước.Cho nên nếu Tiêu Viêm tiên sinh thật lòng nắm chắc đối phó được Vân Lam Tông mà nói, hoàng thất ta cũng có thể trợ giúp trong khả năng cho phép."

Giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt nữ nhân đang nói chuyện có chút tâm kế, Tiêu Viêm lắc đầu cười, lại đột nhiên nói: "
Đoạn thời gian trước, lúc ta trở lại Gia Mã đế quốc, thời điểm cách vùng sát biên giới "Trấn quỷ quan", vừa vặn gặp được một gã trưởng lão Vân Lam Tông, mà lúc đó, tên kia trưởng lão đang đứng về phía một gã Phó thống lĩnh thuộc Vân Lam Tông đang cướp đoạt vị trí thống lĩnh... Chỉ cần hắn có thể trở thành "Trấn Quỷ quan" tối cao thống lĩnh, như vậy chỉ sợ quân đội đóng quân ở đó chỉ sợ răng đều quy phục dưới trướng Vân Lam Tông." Nghe được Tiêu Viêm lời này, Gia Hình Thiên cùng Yêu Dạ sắc mặt đại biến giống mặt, thất thanh nói: "Làm gì có khả năng đó?"

Xem được quá hai người sợ hãi. Tiêu Viêm mỉm cười, xem ra Mộc Thiết quả nhiên còn chưa đem tin tức này báo cáo.

"
Trấn Quỷ quan thống lĩnh, tên là Mộc Thiết, nói vậy để hai vị cũng có chút tin tưởng, hắn cũng là người của Mộc Gia." Tiêu Viêm cười nói: "Về phần thật giả của sự tình, sợ rằng qua hai ngày tiếp theo sẽ có tin tức báo cáo."

Nghe vậy, Yêu Dạ cùng Gia Hình Thiên sắc mặt đều có chút biến ảo lên, nếu như việc này là thật mà nói thì chẳng phải là Vân Lam Tông thực sự đã bắt đầu xuất thủ đối với hoàng thất? "
Mấy năm nay, dã tâm của Vân Lam Tông đều biểu hiện ra, nói vậy lấy tình báo của các vị hẳn là đều biết một ít. Ngày sau thật đợi được ngày kia, các ngươi chỉ có hai sự lựa chọn. Một là bị Vân Lam Tông tiêu diệt, hai là đầu hàng bọn họ. Gia nghiệp của chư vị đều là do tổ tông dốc sức khổ cực mà làm nên, nếu mà đi đầu hàng Vân Lam Tông như vậy thì các vị có cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông hay không?" Tiêu Viêm ánh mắt quét nhìn toàn trường, cười đạm nhạt nói.

"
Cho nên hôm nay gọi mọi người đến đây, đơn giản đó là cấp cho chư biết tình thế nước sôi lửa bỏng. Tình thế đế quốc hiện giờ, đã không còn có chỗ cho trung lập." Mười ngón tay giao nhau, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: "Ta cùng với Vân Lam Tông chuẩn bị quyết một trận tử chiến. Trận đại chiến này với ta mà nói là rất quan trọng, cho nên, ta sẽ không cho phép xuất hiện bất luận sự cố gì. Tại trước khi quyết chiến, chư vị có thể cấp cho Tiêu Viêm một cái lập trường..."

Tiêu Viêm nói lần này đã nói rõ với mọi người, hắn nếu cùng Vân Lam Tông đại chiến thì sẽ không tha cho những thế lực bàng quan tại đế đô. Dù sao đến lúc đó vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, một ít thế lực đánh bất ngờ phía sau, sợ rằng sẽ đem đến biến cố không nhỏ cho trận đại chiến này.

Lời nói này tràn ngập bá đạo. Nhưng mà lời này vừa hết, mọi người đang ngồi đây không ai cảm thấy không thích hợp chút nào. Bởi vì, bọn họ cũng đều biết hiện giờ tư cách của Tiêu Viêm thừa đủ để nói như thế này. Sau khi Tiêu Viêm nói xong, bầu không khí trong phòng khách nhìn qua có chút áp lực, Gia Hình Thiên, Pháp Mã, Mộc Thần, Nạp Lan Kiệt bọn người ánh mắt nhìn nhau, đều là rơi vào cảm xúc trầm ngâm. Chọn lập trường trong chuyện này không phải là trò đùa như vậy. Nếu mà chọn sai, kết cục ngày sau tất nhiên là hủy diệt như vậy. Bởi vậy, cho dù là ngay cả bọn họ trong lúc nhất thời cũng khó thể đưa ra chủ ý như thế nào.

"Ha ha, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ta trái lại sẽ đứng về phía Tiêu Viêm, nhưng thật ra lão phu biết, coi như là đầu phục Vân Lam Tông thì sợ cũng không có kết cục gì hay, hiện giờ Vân Sơn, hắc hắc... Chư vị chính mình tốt nhất nghĩ lại đi." Xem được sự chần chờ trong lòng mọi người, Hải Ba Đông cười hắc hắc, nói.

Nghe được lời nói của Hải Ba Đông, mọi người đều bĩu môi, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ngươi hiện giờ cùng với Tiêu gia hầu như mà nói là tuy hai mà một, ngươi tự nhiên sẽ phải giúp Tiêu Viêm. Bất quá tuy rằng nghĩ như vậy, mọi người trong lòng cũng có mấy phần ghen tức. Năm đó nhìn ra Tiêu Viêm này không phải là người bình thường cũng cũng không phải chỉ có một mình Hải Ba Đông, nhưng mà quyết đoán dám mạo hiểm đắc tội với Vân Lam Tông, khi hắn nguy hiểm ra tay tương trợ thì chỉ có một người là hắn mà thôi. "Khụ. Tiêu Viêm tiên sinh, không biết ngươi lần này cùng Vân Lam Tông đại chiến, có vài phần phần thắng?" Mộc Thần ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nói, lúc này hắn xưng hô đối với Tiêu Viêm đã xảy ra một ít cải biến, người này tuổi tác tuy nhỏ nhưng tựa hồ mọi người ở đây không ai dám coi khinh.

Mà nghe được vấn đề này của Mộc Thần, bọn người Gia Hình Thiên lỗ tai cũng vội vã run lên. Muốn để cho bọn họ lựa chọn hắn thì tự nhiên Tiêu Viêm cũng phải để lộ ra một ít con bài chưa lật để cho bọn họ yên tâm mà chọn lựa.

"Thắng bại phân ra là năm năm."" đối với suy nghĩ chờ mong của mọi người, Tiêu Viêm lại là đạm nhạt cười nói.

Đối với phần thắng không trên không dưới thì rõ ràng mọi người cũng có chút không quá thoả mãn, lập tức Gia Hình Thiên cười gượng một tiếng, nói: "Tuy nói ngươi lần này trở về mang đến không ít đấu vương cường giả, nhưng hôm nay đấu vương cường giả của Vân Lam Tông sợ cũng không ít. Hơn nữa, theo ta được biết trong Vân Lam Sơn thì chí ít còn có ba gã Đấu Hoàng cường giả có thể so với Vân Đốc, Vân Sát. Đương nhiên phiền toái nhất tự nhiên là Vân Sơn, không biết ngươi có nắm chắc đối phó được với hắn không?"

Nghe vậy, Tiêu Viêm cười cười, bấm tay bắn ra một lũ bích lục hỏa diễm hướng về phía cửa sổ, cuối cùng tiêu thất không thấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mà thời điểm mọi người ở đây đang có chút nghi hoặc về cử động này hắn thì đột nhiên có tiếng phá phong tại ngoài cửa sổ vang lên. Chợt ba đạo thân ảnh thiểm lược mà vào, mà ba đạo kia còn có khí tức của Đấu Hoàng cường giả khiến sắc mặt bọn họ nhất thời hơi đổi.

"Đấu Hoàng cường giả, tự nhiên ta cũng có."" chỉ vào Âm Cốt lão tam nhân mới xuất hiện, Tiêu Viêm đạm đạm nhếch môi. Nhưng mà lời nói vừa rơi xuống thì không gian bên cạnh đột nhiên ba động một hồi. Chợt một đạo thân ảnh già nua nhìn qua có chút hư ảo, từ từ xuất hiện trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Đấu tông cường giả, đương nhiên cũng có." "

Thân ảnh hư ảo vừa hiện ra, tiếng cười già nua chậm rãi vang lên, chợt, bỗng nhiên xuất hiện một cổ khí tức dồi dào khiến khuôn mặt mọi người đều biến sắc như thủy triều dâng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.