Đấu Phá Thương Khung

Chương 92: Thưởng



Chờ đến lúc Tiêu Viêm từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp rực rỡ từ khe hở cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên mặt đất những vết lốm đốm, đồng thời làm cho căn phòng sáng lên một chút

Thẳng đến khi thức dậy, Tiêu Viêm hai mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung ngồi ở trên giường, sửng sốt một hồi lâu, đem một chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu đuổi đi, lắc lắc đầu từ từ thanh tỉnh lại, miễn cưỡng rời khỏi giường, sau đó tùy ý bước đi rửa mặt

Vừa mới rửa mặt xong, một tiếng đập cửa cùng với âm thanh nhẹ nhàng êm ái nũng nịu của thiếu nữ truyền đến: "Tiêu Viêm ca ca còn chưa dậy sao?"

Nghe thanh âm này, Tiêu Viêm my mày khẽ chau lại, rất nhanh rửa mặt xong, sau đó bước ra mở cửa phòng." Dát chi " Cửa phòng chậm rãi mở ra

Của phòng mở ra, ánh nắng chói chang đột nhiên chói vào làm cho Tiêu viêm theo thói quen nhắm nhắm mắt, sau một lúc mới chẩm rãi mở ra, đem ánh mắt chuyển dời đến thanh y thiếu nữ đang đứng ở giữa cửa

Hôm nay Huân Nhi vẫn như mọi ngày một thân thanh y phối hợp tạo nên một khí chất thoát tục, làm cho thiếu niên trong phòng không nhịn được trong lòng than lên một tiếng

Ánh mắt tùy ý nhìn Huân Nhi dáng người yểu điệu linh lung đảo qua, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt lông mày không khỏi có chút nhíu lại:"Như thế nào lại như vậy?"

Đôi mắt mở to gắt gao chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, phát hiện thấy trừ bỏ vẻ trách cứ bên ngoài thì không có gì khác, Huân Nhi nhất thời mỉm cười ngọt ngào nói: "Thân thể nhất thời có chút khó chịu, không có việc lớn đâu?"

"Khó chịu?"Mi tiêu gạt gạt, Tiêu Viêm nhấc chân ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng kỹ lại, bàn tay đột nhiên kéo ngọc thủ nhỏ bé của Huân Nhi lại, đem đấu khí ôn hòa bằng linh hồn cảm giác khống chế, chậm rãi dạo qua một vòng trong cơ thể Huân Nhi

Sau một lát, Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi thu hồi đấu khí lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, xem ra đêm qua Huân Nhi sử dụng bí pháp đích thực là rất tổn hao tinh lực, hiện tại trong cơ thể nàng, cơ hồ chỉ còn lại vài tia đấu khí lưu chuyển, hiển nhiên đây là di chứng của việc sử dụng bí pháp

Lúc này là sáng sớm. tộc nhân đã thức dậy cũng không ít, nhìn thấy Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đứng ở bên cạnh nhau thân mật như vậy, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ

"Tiêu Viêm ca ca " Huân Nhi khuôn mặt đỏ ửng vùng vằng thoat khỏi tay Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói

"Thật không biết đến tột cùng ngươi làm gì? Dĩ nhiên thành bộ dáng suy yếu như thế này "Buông bàn tay nhỏ bé của Huân Nhi, Tiêu Viêm nghiêm mặt, thấp giọng trách mắng

Đôi mắt linh động mở to nhìn vẻ mặt nghiêm lại của Tiêu Viêm, thấy không có gì khác lạ, Huân Nhi lặng lẽ thở dài một hơi, cười nói: "Ngày hum qua vượt cấp tu luyện một ít đấu kỹ, cho nên mới biến thành như vậy, tính dưỡng vài ngày là sẽ khỏi, Tiêu Viêm ca ca không cần lo lắng "

Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm đành phải bất đắc gĩ lắc đầu, cùng với Huân Nhi tại gia tộc ăn xong bữa sáng, sau đó kiếm cớ, lặng lẽ chuồn ra khỏi gia tộc

Tại Ô Thản Thành đi dạo một vòng, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức có liên quan đến Gia Liệt gia tộc, Liễu Tịch mất tích, tuyệt đối tạo nên oanh động không nhỏ trong Gia Liệt gia tộc, nhưng hắn vẫn không phát hiện thấy Gia Liệt gia tộc có biểu hiện gì bất bình thường, phường thị vẫn mở cửa bán đan dược, so với bình thường không có gì khác cả

Hắc, Gia Liệt Tất này không hổ danh là tộc trưởng, dĩ nhiên đem tin tức này giấu đi, bất quá ngươi có thể giấu được một ngày, chẳng lẽ ngươi giấu được cả tháng sao? Chờ đến khi chữa thương dược tiêu thụ xong, ta xem ngươi làm như thế nào? " Cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, sau đó tiến vào trung ương thành thị hướng Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu gía bước đi

Tại một chỗ hẻo lánh bên ngoài phòng đấu giá, Tiêu Viêm vẫn như cũ mặc vào tấm áo choàng hắc bào đem toàn thân che khuất đi, lúc này mới theo dòng người lưu động tiến vào trong phòng đấu giá

Vừa mới bước vào phòng đấu giá, Tiêu Viêm liền được một vị tiếu lệ thị nữ cung kính dẫn vào trong phòng khách, nhàn nhã ngồi trong phòng một lát, Nhã Phi với dáng người thướt tha cười dài một tiếng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm

A a, thật sự là khách quý nha, Tiêu Viêm đệ đệ hôm nay sao rảnh rỗi đến phòng đấu giá? "Nâng chung trà lên, tự mình rót cho Tiêu Viêm một li trà, Nhã Phi thản nhiên cười nói

Không biết là cố ý hay vô tình mà Nhã Phi thân mặc bộ sườn xám, tại lúc khom người châm trà, để lộ ra trước ngực một mảnh tuyết trắng mê người, như ẩn như hiện, làm cho Tiêu Viêm trong mắt xuất hiện một ít dị loại

"Khụ …"Ánh mắt thiếu chút nữa là bị hãm sâu tại khoảng trống mê người kia, bất quá Tiêu Viêm dù sao định lực cũng không sai, ho khan một tiếng, cố gắng di dời ánh mắt, nhìn vào thoáng nước màu xanh trong li trà, sau đó từ trong lòng móc ra nạp giới hồng sắc, từ đó lấy ra năm bình ngọc nhỏ, thản nhiên nói: "Nha, hôm nay tới là để hoàn thành ước định " Bởi vì Nhã Phi đã biết thân phận của mình, cho nên Tiêu Viêm cũng không để cho Dược Lão thay thế mình nói chuyện nữa, mà trực tiếp nói chuyện với Nhã Phi

Ánh mắt của Nhã Phi, từ khi bình ngọc xuất hiện, chuyển thành gắt gao chăm chú, trên vẻ mặt quyến rũ đang cười, vẻ vui mừng lẫn sợ hãi cùng nhau xuất hiện

Nhìn Tiêu Viêm bên cạnh ngồi nhàn nhã trên ghế, Nhã Phi cẩn thận cầm bình ngọc lên, tinh tế cảm nhận trọng lượng một chút, sau đó nghiêng khẩu bình đi, một mảnh lạp phiếm màu xanh biếc sáng bóng đích đan dược đổ ra

Khẽ đem dan dược ngửi một chút, một mùi dược hương xông vào mũi, Nhã Phi đôi mắt đẹp híp lại, bộ ngực đầy đặn khẽ nhịp nhàng lên xuống, làm cho người khác cảm thấy thèm thuồng ham muốn, sau một lúc lâu, mới cẩn thận đem đan dược cất trở lại,hướng Tiêu Viêm lộ ra một nụ cười xinh đẹp quyến rũ: "Xem ra Tiêu Viêm đệ đệ tựa hồ chuẩn bị đối với Gia Liệt gia tộc hành động? Nếu không sao lại hoàn thành sớm ước định? "

Nghe vậy Tiêu Viêm từ chối cho ý kiến khẽ nhún vai, từ trong lòng móc ra một tờ giấy, mặt trên viết một vài loại dược liệu, mấy loại dược liệu này đều có công hiệu dưỡng khí, đương nhiên loại này là vì Huân Nhi cô nàng chuẩn bị, nhìn sắc mặt suy yếu tái nhợt của nàng, Tiêu Viêm thật sự có chút đau lòng

Tiếp nhận tờ giấy từ tay Tiêu Viêm, đã có nhiều lần kinh nghiệm Nhã Phi cũng biết ý tứ của Tiêu Viêm, không có chút nào nói nhảm, trực tiếp gọi thị nữ tới, sau đó dặn dò thị nữ nhanh đi chuẩn bị

Ngồi nhàn hạ trong phòng khách, Tiêu Viêm thoáng trầm mặc, đột nhiên nhẹ giọng dò hỏi: "Gia Liệt gia tộc tựa hồ tìm kiếm dược liệu từ thành thị khác? "

"Ân, Gia Liệt gia tộc hiện tại đang hợp tác với một gia tộc dược liệu ở Đặc Lan Thành, bất quá bọn họ tại nơi đó mua sắm dược liệu, nếu so với trong Ô Thản Thành phải đắt hơn gấp bốn lần "Nhã Phi gật đầu cười nói

"Thật sự là không bỏ được "Hài hước lắc đầu, Tiêu Viêm mỉm cười nói: "Có thể cho ta biết một ít tin tình báo về lộ tuyến vận chuyển dược liệu của chúng được chứ? "

Nghe vậy, Nhã Phi đang cầm chén trà, ngọc thũ khẽ run lên, đôi mắt đẹp kinh dị nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh, run run nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

"Đoạt dược liệu "

Cười khổ một tiếng, Nhã Phi thở dài nói: "Gia liệt gia tộc chọc tới ngươi tiểu sát tinh, thật đúng là xui xẻo "

Lắc đầu thoáng trầm mặc, đứng dậy tiến vào phía sau phòng khách, sau một lúc lâu, cầm trong tay một quyển trục đi ra, đem giao ra cho Tiêu Viêm, thấp giọng nói: "Ta nhận được từ phòng đấu giá tại Đặc Lan Thành một ít tin tình báo, hai ngày trước, Gia Liệt gia tộc lần nữa mua sắm dược liêu có giá trị bốn mươi vạn kim tệ, nhóm dược liệu này, hẳn là đến trưa mai về tới Ô Thản Thành "

"Gia Liệt gia tộc chỉ trích ra mười vạn kim tệ mua dược liêu này, còn lại ba mươi vạn, chính là mua nợ, đội ngũ hộ vệ dược liệu chính là hộ vệ trong Gia Liệt gia tộc, trong đó đấu sư ba gã, đại đấu sư một gã, còn lại là mấy chục danh hộ vệ thực lực đấu giả cấp bậc "

"Bốn mươi vạn? Thật sự là đại thủ bút "Nhẹ giọng cười cười, Tiêu Viêm đem quyển trục thu vào trong nạp giới, tiếng cười chậm rãi biến lạnh: "Nếu không có dược liệu, ta xem bọn họ như thế nào hướng đến gia tộc dược liệu bên kia trả công đạo, hiện tại Gia Liệt gia tộc đã gần như phá sản, mà nợ thêm ba mươi vạn, thì cho dù là lạc đà gầy cũng phải chết!"

Ngẩng đầu nhìn thị nữ bưng dược liệu mang vào, Tiêu Viêm hướng Nhã Phi chấp tay cảm tạ, tiến lên tiếp nhận dược liệu, sau đó cũng không quay đầu bước ra khỏi đại sảnh

Ngồi trên ghế nhìn Tiêu Viêm dứt khoát bước đi, Nhã Phi cười khổ lắc đầu, khẽ thở dài: "Tiểu gia hỏa này, thủ đoạn làm việc quả thực so với tuổi tác của hắn thật bất đồng, Gia Liệt Tất lão gia hỏa sợ ràng lần này không xong rồi …"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.