Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hai người ở nhà chơi một lúc. Sau đó thì Tiêu Tê đẩy hết mọi công việc hôm nay đi để đưa Trương Thần Phi đến chỗ Khuyết Đức làm kiểm tra.
“Hoàn toàn bình phục rồi.” Khuyết Đức cầm báo cáo kiểm tra dùng giọng nói phức tạp nói ra.
“Tôi bình phục mà anh còn tiếc nuối lắm hả?” Trương Thần Phi đoạt lấy báo cáo, “Xem ra là anh không muốn được cờ thưởng rồi.”
“Là cực kỳ tiếc nuối.” Khuyết Đức nhún nhún vai, phòng trước khi bị bệnh nhân hành hung thì nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Bởi vì việc nghiên cứu của thầy tôi đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Vốn là thầy của hắn dùng hết sức để tìm ra phương pháp ý học chữa loại bệnh này, có người nói đã có chút tiến triển rồi, bây giờ lại bị phương pháp khoa học kỹ thuật không hề có tí cọng lông liên quan nào đến y học trị khỏi.
“Bệnh này không có di chứng gì à? Có tái phát nữa không?” Tiêu Tê vẫn có chút lo lắng.
“Tái phát thì không rồi, nhưng nếu mà có bị đụng đầu nữa thì chắc sẽ bị lại, xác suất giống như lần đầu.” Khuyết Đức nghiêm túc nói ra đáp án, nhưng mà dù sao thì giờ cũng có ứng dụng xoá bộ nhớ trong rồi, nếu có bị lại thì xoá lần nữa là được.
Xác nhận không có việc gì xong, Trương Thần Phi lại đi đến trụ sở giám định để làm kiểm tra lần nữa. Khi chứng minh mình đã hoàn toàn bình thường, không hề bị chứng rối loạn trí não ảnh hưởng nữa thì lúc này mới liên hệ kim bài luật sư để chuẩn bị lên toà kiện cáo.
Trong những lần tỉnh lại ngắn ngủi trước đây thì không chỉ một lần hắn thề là sẽ đi kiện cho công ty sản xuất trí não đến độ táng gia bại sản, cái này không phải là nói chơi.
Ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não phiên bản 2.0 vẫn còn đang nâng cấp, cũng theo đó mà bắt đầu tuyên truyền để đưa vào hoạt động và để nó cùng phối hợp với tiến trình kiện cáo. Mấy việc này phải được sắp xếp trong thời gian gấp, bận đến tối mày tối mặt. Mà chuyện người cha đoạt được giải NB được toàn thế giới tung hô dường như không hề có quan hệ gì đến hắn.
Nửa tháng sau, Trương Tri Thức đi nước ngoài diễn thuyết về nước, có rất nhiều truyền thông ôm cây đợi thỏ trước cổng ra để được nhìn thấy khoảnh khắc phú hào Trương Thần Phi đến gặp người cha đoạt được giải NB. Nhưng mà, Trương Thần Phi không hề đến.
Tiếng ồn ào từ xa đến gần, trong nháy mắt khi Trương Tri Thức cùng đoàn nghiên cứu của mình đến thì bị mấy ký giả bao quanh.
“Trương giáo sư, xin hỏi lúc trước ông có nghĩ mình sẽ đạt được giải thưởng NB không?”
“Trương giáo sư, diễn thuyết ở nước ngoài của ông có thuận lợi không?”
“Hôm nay con trai của ông vẫn còn chưa đi đón ông, xin hỏi là anh ấy có biết ông về nước không?”
Đến cuối tuần, Tiêu Tê đang ngồi ở sân biệt thự xem live stream trên trí não, nghe được câu này thì trong lòng căng thẳng, cậu sợ ba Trương sẽ nói gì đó không thích hợp. Cũng may là Trương Tri Thức không hề để ý đến bất cứ vấn đề nào cả, cứ cúi đầu rồi đi đường của mình.
Thư ký mập Dư Viên chen trong đám người, lợi dụng cơ thể thịt thịt của mình hất đám người chung quanh ra, xông lên kín đáo tặng cho Trương Tri Thức một bó hoa tươi. Trương Tri Thức nhìn cậu trai tròn tròn, trên mặt có chút kinh hỉ hoảng hốt.
Tiêu Tê có chút ngoài ý muốn, đáng lẽ ra thì ba Trương không biết Dư Viên mới đúng, cậu cũng dặn Dư Viên đừng nói gì mà… Ngẩng đầu nhìn về phía ông xã đang chơi với cục lông vàng, muốn nói lại thôi.
Trương Thần Phi cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn qua đây: “Lát nữa luật sư sẽ qua đây, hai tụi anh nói chút chuyện, em đi uống trà nhé?”
Một buổi trà chiều mà thôi, cũng đâu phải không cùng nhau ăn cơm tối đâu, cái này còn cần báo cáo à? Tiêu Tê thấy có bẫy.
Sau đó, luật sư tiên sinh mang một túi công văn bước vào sân, mở miệng nói: “Đây là tất cả các đoạn ghi âm và video để làm chứng cứ, hai anh xem qua coi có vấn đề gì không để xác nhận cái nào có thể công khai.”
Lần lên toà này là muốn xử công khai, đến lúc có sẽ mời rất nhiều truyền thông đến. Trong những chứng cứ này có nhiều cái liên quan đến hai người nên cần bọn họ xem lại, để tránh phải việc sẽ tiết lộ chuyện riêng tư.
Trương Thần Phi không kịp ngăn cản, chỉ có thể liếc mắt nhìn luật sự, chột dạ nhìn về phía tiểu kiều thê.
Tiêu Tê hiểu rõ: “Ghi âm và video? Vậy thì cùng nhau xem đi.” Nói xong thì đẩy đẩy Trương Đại Điểu với vẻ mặt không tình nguyện đến phòng chiếu phim xem.
“Bảo bối, mấy cái này em xem qua rồi mà, sao phải…” Trương Thần Phi méo mặt, không khuyên được tiểu kiều thê, đành phải tắt đèn, cố gắng giấu mình trong bóng đêm.
Màn ảnh mở lên.
Bối cảnh là phòng ăn trong căn hộ ở trung tâm thành phố, dưới góc phải có ghi cả ngày và thời gian. Lúc đầu thì mản ảnh có chút rung, lúc ổn định thì thấy Trương Thần Phi mặc tạp đề hoa văn hình rồng đang nghiêm túc nhúng nhúng ngón tay trong chén thuỷ tinh be bé: “… Hôm nay, rửa tay chậu vàng ở đây, thoái ẩn giang hồ, không bao giờ hỏi đến chuyện liên quan đến xã hội đen nữa.”
“Sao mà đột nhiên muốn rời khỏi giang hồ vậy?” Giọng nói nghiêm túc của Tiêu Tê truyền đến từ phía sau màn ảnh.
“Tôi muốn bà xã và con trai có thể sống một cuộc sống yên bình.” Người đang cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình nhìn màn hình.
Luật sư vô cùng chuyên nghiệp, thường thường cúi đầu ghi chép lại, không hề bị nội dung hoang đường này làm ảnh hưởng. Là đương sự thì không giống vậy, Trương Thần Phi yên lặng mò lấy cái chăn bên cạnh che nửa mặt.
Tiêu Tê nhịn cười quay đầu nhìn hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng thảo luận về video: “Vậy thì sau này Quang Tông không thể kế thừa thế lực xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương nữa rồi.”
Khí tức lành lạnh phun bên tai, hơn nữa còn phối hợp với lời kịch làm người xấu hổ này, thành công nhiễm đỏ lỗ tai của tổng tài đại nhân. Trương Thần Phi che tai, không thể tưởng tượng nổi quay đầu sang, đây là mình đang bị tiểu kiều thê nhà mình trêu sao?
“Viêm Viêm, em học hư rồi.”
“Có à?”
Xem xong đoạn này, luật sư tiên sinh ngẩng đầu muốn hỏi chút chuyện, mượn ánh sáng từ màn hình nhìn qua thì phát hiện chồng chồng hai người đang kề tai nói nhỏ, chỉ có thể cúi đầu xem tiếp.
“Là tôi làm chậm trễ em, hôm nay đại cục đã khó có thể xoay chuyển, nếu có kiếp sau, tôi sẽ nghe theo em về tất cả mọi thứ.”
Những lời này vừa nói xong thì Trương Thần Phi vốn đang cười chợt dừng lại, trong mắt có chút lạnh lùng, nhìn về phía video ghi lại lúc ở trong xe.
Đường núi ban đêm vắng vẻ không người, ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ có thể dựa vào ánh đèn của xe thể thao. Tiếng động cơ được không gian im ắng xung quanh làm nổi bật, vô cùng hoàn hảo tái hiện lại tình cảnh lúc ấy. Xe phóng cực kỳ nhanh trên đường núi, vòng vèo vòng quanh, tốc độ có thể nói là kinh khủng.
Vươn tay ôm tiểu kiều thê xoay mặt vào lòng mình, không cho cậu nhìn hình ảnh tiếp theo, Trương Thần Phi thì lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm. Trái tim như bị một bàn tay thít chặt, giống như muốn bóp nát, suýt nữa là hai người bọn họ sẽ bỏ mình dưới vách núi.
“Video về chuyện rửa tay chậu vàng thì đừng công khai, chỉ công khai đoạn này thôi.” Tiêu Tê khó khăn ló đầu ra từ trong lòng ông xã, nói với luật sư.
Những chứng cứ bí mật khác thì chỉ có quan toàn và các nhân viên liên quan mới có thể nghe, những chứng cứ cần công khai sẽ được phát lại ở phiên toà để truyền thông thu lại. Cười cười, cậu cũng không muốn để cho người khác chê cười Trương Đại Điểu, chỉ cho một mình cậu xem là được rồi.
Đoạn sau đều là những ghi âm mà Anne ghi lại, Trương Thần Phi nghe thấy thì cứ cố gắng chui vào trong sô pha, bị tiểu kiều thê moi ra bắt buộc nghe.
Đến lúc phân loại xong tất cả các chứng cứ thì Trương Thần Phi đã đỏ như con tôm bị luộc chín.
Vụ kiện của Giang Nhu Nhu đã mở phiên toà, lần đầu tiên ở Trung Quốc hội chứng rối loạn trí não được công khai trước mặt người dân, thu được sự quan tâm cực cao. Nhờ NC đã đạt thành hiệp nghị với Thạch Phi mà phiên toà lần này sẽ không chỉa mũi dùi vào bọn họ nữa, mà là đến toàn bộ các công ty sản xuất trí não.
Lúc trước hai công ty sản xuất trí não kia thấy NC bị kiện cáo thì làm theo kiểu sống chết mặc bây, lúc phát hiện phương hướng của chuyện phát triển hơi lệch đường thì mới ra tay che đậy sự thật. Bọn họ mua được mấy chuyên gia đi phổ cập khoa học, nói tỷ lệ bùng phát bệnh này cực kỳ thấp, đồng thời không cần khủng hoảng với việc sử dụng trí não. Lại mua mấy công ty quan hệ xã hội để cố gắng đẩy chuyện này đi hướng khác.
[Mấy tháng gần đây Giang Nhu Nhu không hề đi show, lấy chuyện này ra để làm lý do hả.]
[Ha ha ha ha, bởi vì bị đập vào đầu nên nói tưởng thanh mỗi ngày sao, moẹ nó buồn cười chết! Có phải là đến lúc tôi đi thi đại học thì đập bộp một cái vào đầu là có thể thi đậu trạng nguyên đúng không?]
Loại bệnh này ở trong nước không mấy người biết, nói ra cũng giống như chưa nói.
Mọi người cứ cho chuyện này trôi đi, đến lúc này thì Trương Thần Phi bất thình lình kiện công ty sản xuất Louis XIII, nói bản thân mình là người bị hại của hội chứng rối loạn mà suýt nữa đã mất mạng.
Sau đó, đoạn video quay lại trong xe được đăng lên mạng.
…
Đường núi đen thui, xe đang chạy nhanh.
“Là tôi làm chậm trễ em, hôm nay đại cục đã khó có thể xoay chuyển, nếu có kiếp sau, tôi sẽ nghe theo em về tất cả mọi thứ.” Do quá sợ hãi mà giọng của Tiêu Tê cũng thay đổi, “Em yêu anh!”
Hệ thống trí năng đáp lại cùng tiếng thắng xe chói tai.
“Bảo bối không sao, anh tỉnh, anh tỉnh rồi, không sao.”
…
Video chỉ vỏn vẹn trong phòng mấy phút nhưng rất kinh tâm động phách. Bởi vì fan của chồng chồng hai người rất đông nên mọi người có thể dễ dàng phân biệt được giọng người nào ra người đó. Mà hai người đều là phú hào hàng tỉ, không hề có khả năng nào vì đòi chút bồi thường mà đi mạo hiểm tính mạng, cũng không hề rảnh mà đi diễn kịch bản này, độ tin tưởng có thể nói là cực kỳ cao.
[Trời ơi, cái này cũng quá nguy hiểm rồi!]
[Hu hu, lúc thiếu gia nói câu “Em yêu anh” kia thì tui khóc luôn.]
[Bây giờ Trương Thần Phi còn bị bệnh không? Sẽ không ảnh hưởng đến việc quản lý của Thạch Phi chứ? Trách không được gần đây [Ngân Hà Vinh Quang] có bug.]
[Cái tên họ Tư Mã bịa chuyện lầu trên kia, [Ngân Hà Vinh Quang] có bug ở đâu hả?]
[Ba ba Thần Phi mở live stream, mau đi xem!]
Cùng ngày khi đăng tin tức lên, vì phòng ngừa giá cổ phiếu bị tụt mà Trương Thần Phi đi đến căn phòng ghi hình lần trước ba Tiêu đến để làm sáng tỏ tin đồn.
Live stream mới mở là có hơn mười triệu người xem tràn vào, cũng dùng tốc độ tính theo giây mà tăng vọt. Bản thân chuyện này cũng có được sự quan tâm cao độ, hơn nữa còn cộng thêm tầm ảnh hưởng của bản thân hai người nên nếu không nhờ server của Ba Tiêu mạnh thì nó đã bị đạp hư rồi.
Trương Thần Phi mặc một thân tây trang cao cấp, ngồi trên ghế sô pha: “Chào mọi người, chào mừng đã đến xem live stream này, MC của tôi còn chưa tới nên đành chờ chút vậy.”
Ghế của MC vẫn còn trống rỗng, chỉ có một mình khách quý ngồi trước màn hình, nhìn qua rất chi là cô đơn. Nhưng mà người xem không hề đồng tình cho hắn, ngược lại khung bình luận toàn là “Ha ha ha”.
[Ở trong công ty của bà xã mình mà còn bị ăn hiếp, ba ba Thần Phi đừng sợ!]
Năm phút sau, MC mặc tây trang giống thế bước vào: “Xin lỗi đã khiến mọi người đợi lâu.”
“MC này đúng là đại bài mà.” Tổng tài đại nhân ngẩng đầu từ trong màn hình, cười lạnh lùng nhìn vế phía MC đến trễ —— Tiêu Tê.
MC đại bài ngồi xuống tà tà liếc hắn: “Sao, anh có ý kiến gì?”
“Đâu có ý kiến gì đâu, đã là em thì bao lâu anh cũng nguyện ý chờ.”
/Hết chương 99/