Bắc Vũ lén lút về nhà. Bố cô phải tăng ca, mẹ cô thì đánh bài ở dưới lầu.
Cô chào mẹ xong thì chạy vội về nhà. Vô cùng may mắn không bị phát hiện đi uống rượu.
Cô mang chiếc áo khoác nam kia về phòng. Trong lòng hơi hoang mang. Chiếc áo này tám chín phần là của người tốt bụng đã cứu cô thoát khỏi tên khốn kia.
Nhưng lúc đó cô quá say, chẳng biết gì cả, còn tưởng người đó là Thẩm Lạc.
Cô biết khả năng người đó là Thẩm Lạc rất nhỏ. Nhất định là cô say rượu nên đoán bừa.
Chiếc áo khoác này là đồ thể thao của hãng GoGo. Đối với đám học sinh thì nó có giá đắt đỏ. Trông chiếc áo có vẻ rất mới, hẳn là mới mặc vài lần, rất sạch sẽ, không có mùi gì bất thường.
Cũng không biết là ai lại để lại chiếc áo này cho cô.
Bây giờ trừ sự sợ hãi ra, thì cô còn thấy may mắn và ấm áp.
Thế giới này đúng là rất tốt đẹp.
Cô móc túi áo, muốn tìm thông tin của chủ chiếc áo để cảm ơn. Nhưng tiếc là bên trong chỉ có mỗi một chiếc bút Parker xinh đẹp.
Bắc Vũ cũng rất cảm kích người tốt bụng xa lạ kia. Cô cũng muốn trả lại chiếc bút và chiếc áo, nên sáng hôm sau, cô chạy đến gần quán bar để dán thông báo tìm chủ nhân của chiếc áo.
Nhưng mà trong suốt kỳ nghỉ đông, không có ai liên lạc với cô cả.
Cô chỉ có thể bỏ cuộc, bỏ áo và bút vào trong tủ.
Khi bắt đầu học kỳ mới, khối 10 mới chậm chạp tổ chức một buổi tiệc chào đón học sinh mới.
Bắc Vũ đã tập đàn phong cầm được hai tháng, nên cũng vui vẻ báo danh.
Hôm đó, dưới sự phản đối của cô, Giang Việt dẫn cả đám bạn của mình đến cổ vũ cho cô.
Cô ở sau cánh gà để chuẩn bị cho tiết mục của mình. Cô vừa nhìn ra ngoài hội trường, đã trông thấy đám Giang Việt đứng trên hành lang. Nhưng điều làm cô kinh ngạc chính là, Thẩm Lạc cũng ở đó.
Vốn dĩ cô không hề khẩn trương, nhưng nhìn thấy Thẩm Lạc thì trong lòng rối bời. Lúc thì chạy đi tìm cô giáo nhờ trang điểm lại, lúc lại chạy ra trước gương xem mình ăn mặc thế nào.
Khi người dẫn chương trình gọi đến tên cô, đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn. Đến khi người bên cạnh nhắc, cô mới luống cuống ôm đàn đi lên sân khấu.
Sau khi ngồi vào ghế, cô nhìn quanh hội trường theo bản năng.
Giang Việt vẫy tay với cô. Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của cậu lúc này khoa trương như thế nào.
Thẩm Lạc ngồi sau lưng cậu thì chìm trong bóng tối. Cô không nhìn rõ vẻ mặt của cậu. Nhưng chắc là cũng không có biểu tình gì.
Tuy đây là lần đầu tiên Bắc Vũ biểu diễn trên sân khấu, kể từ khi vào cấp III.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô đã đứng trên sân khấu để biểu diễn, diễn thuyết vô số lần rồi. Lẽ ra cô sẽ không khẩn trương. Nhưng vì Thẩm Lạc đang ở bên dưới nhìn cô, nên cô rất muốn biểu hiện cho tốt, để có thể làm cậu chú ý.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy kẻ caro, chơi một bản nhạc nhẹ nhàng có tên là "Cây sơn tra". Cơ thể cô lắc lư theo điệu nhạc. Mái tóc đen thẳng tắp xõa trên vai cũng nhẹ nhàng bay múa.
Giờ phút này, cô không còn giống những cô gái bình thường nữa, mà là một cô gái xinh đẹp tỏa sáng trên sân khấu.
Tiếc là cô vẫn thấy căng thẳng, nên có đàn sai hai nốt. May mà ngón tay cô rất tự nhiên, nếu không phải người chuyên nghiệp thì sẽ không biết được.
Bản nhạc kết thúc, trong hội trường vang lên tiếng vô tay nhiệt liệt.
Bắc Vũ đứng dậy, cúi đầu chào mọi người.
Đột nhiên có một anh bạn chạy lên tặng hoa cho cô.
Là Thiệu Vân Khê.
Bạn Thiệu đứng trước mặt cô, vô cùng kích động:
– Bắc Vũ. Cậu đánh đàn rất hay!
Bắc Vũ thấy hơi bất ngờ vì Thiệu Vân Khê lại tặng hoa cho cô. Nhưng cô cũng không để tâm lắm. Cô nhận lấy bó hoa rồi cảm ơn cậu ta. Sau đó lại nhìn về phía Thẩm Lạc. Ánh đèn mờ mịt làm cô không nhìn rõ vẻ mặt cậu. Cô chỉ nhìn thấy Giang Việt đang vẫy tay với mình thôi.
Cô đi vào hậu trường, Thiệu Vân Khê cũng đi theo cô:
– Tớ thấy cậu tham gia nên đi mua hoa bách hợp đấy. Cậu có thích không?
Bắc Vũ nói qua quít:
– Thích!
Thiệu Vân Khê mừng rỡ:
– Vậy thì tớ yên tâm rồi. Tớ định mua hoa hồng cơ, nhưng lại sợ cậu thấy nó tầm thường.
Bắc Vũ nhìn cậu ta:
– Chỉ là đánh đàn thôi, cậu tặng hoa làm gì? Cẩn thận mấy bạn trong lớp hiểu nhầm đấy.
Thiệu Vân Khê:
– Tớ...
Bắc Vũ phẩy tay ngắt lời cậu ta:
– Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu! Tớ đi tìm anh tớ đây! Nói chuyện sau nhé.
Nói xong thì ôm hoa chạy đi.
Giang Việt đang định đi về thì trông thấy cô đi ra. Cậu lập tức vẫy tay gọi cô.
Giang Việt giơ ngón cái lên với cô, rồi nhìn bó hoa trong lòng cô, cười hỏi:
– Thằng nhóc tặng hoa là ai đấy?
– Bạn cùng lớp.
– Vậy à!
Giang Việt cười xấu xa, rồi cố ý kéo dài giọng.
Bắc Vũ lặng lẽ đạp cậu một cái.
Giang Việt tránh được, rồi lùi về sau một bước. Cậu khoác vai Thẩm Lạc, hỏi:
– Lạc Thần, vừa rồi em gái tôi đàn thế nào?
Thẩm Lạc nhìn Bắc Vũ, rồi nhẹ nhàng nói bâng quơ:
– Đàn sai hai nốt.
Sự đắc ý của Bắc Vũ biết mất trong nháy mắt. Cô kinh ngạc nhìn cậu. Cô còn định dựa vào tài đánh đàn để hấp dẫn người ta, ai ngờ người ta còn biết rõ cô đàn sai hai nốt.
Giang Việt đứng giữa hai người, cười gượng:
– Vậy hả? Sao tôi không nghe ra nhỉ? Không ngờ Lạc Thần cậu lại nghiêm túc nghe như vậy!
Thẩm Lạc còn chưa kịp trả lời, Thiệu Vân Khê bị Bắc Vũ bỏ rơi đã đi tới. Cậu ta còn dẫn theo mấy người bạn nữa, nói rất to:
– Bắc Vũ, tớ mời mọi người đi ăn khuya. Cậu có đi cùng không?
Bắc Vũ nào có tâm tư đi ăn cùng bọn họ. Cô định từ chối thì lại bị Ngô Nam Nam kéo đi:
– Đi thôi. Nếu cậu không đi, thì Thiệu Vân Khê lại thấy tiếc tiền.
– Nhưng mà...
Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc quay người đi mất, thì nuốt lời đang nói dở lại, đi theo mấy bạn cùng lớp.
Trường học là trường nội trú, nhưng buổi tối cũng có không ít học sinh trốn ra ngoài. Vậy nên khu phố bên ngoài rất là náo nhiệt.
Mấy người bạn trong lớp chơi với nhau thường trêu Bắc Vũ và vtk. Nhưng mà Bắc Vũ thì không tập trung nên không để ý tới mấy câu trêu đùa đó. Trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc Thẩm Lạc nói cô đàn sai hai nốt. Như vậy có phải là cậu rất nghiêm túc nghe cô đàn không?
Cô quá đắm chìm trong thế giới của chính mình. Nên không biết rằng, vì cô không có phản ứng gì với lời trêu chọc của mọi người, làm bọn họ tưởng rằng cô và Thiệu Vân Khê có gì đó mờ ám thật. Thậm chí dưới sự giật dây của bọn họ, cô còn uống hai cốc bia với Thiệu Vân Khê.
Sau khi ăn xong đã là mười giờ. Dù sao cũng là học sinh ngoan, nên không ai dám ở ngoài trường chơi quá lâu. Tất cả đều rủ nhau đi về ký túc xá.
Thiệu Vân Khê giống hệt con khổng tước. Cậu ta cứ luôn đi theo cô, không ngừng nói chuyện. Tiếc là Bắc Vũ không nghe lọt nửa lời.
Ở chỗ cổng sau có một ngọn núi nhỏ. Trong đêm tối yên tĩnh này chỉ có mấy người họ.
Khi sắp tới cổng, Bắc Vũ trông thấy một bóng hình quen thuộc. Cô nhìn kỹ thì nhận ra đó là Thẩm Lạc. Cậu cầm kính viễn vọng đi lên núi.
Bắc Vũ vội vàng nói:
– Mấy cậu về trước đi, tớ có chút việc.
Thiệu Vân Khê "ơ" một tiếng:
– Cậu có việc gì thế? Tớ đi cùng cậu.
Mấy người xung quanh lại ồn ào trêu chọc.
Bắc Vũ khoát tay:
– Không cần. Cậu đi về đi.
Sau đó chạy vào trong bóng đêm.
Đợi đến khi mọi người đi hết rồi, cô dám mới đi ra, rồi lần mò đi lên núi.