Đợi Mưa Tạnh

Chương 65



Dưới ánh mắt mong đợi của Phi Thuyền Nhỏ, Thẩm Lạc không nói gì cả, mà chỉ cầm lấy chiếc ô tô trong tay cậu bé, bỏ nó lên bàn rồi đứng dậy đi lên lầu.

Phi Thuyền Nhỏ chớp mắt với Bắc Vũ, Bắc Vũ lại nhún vai với cậu nhóc.

Một người không hiểu gì hết, một người không biết làm sao cả.

Cũng rất may là khi Thẩm Viễn Hàng mất, Phi Thuyền Nhỏ vẫn còn quá nhỏ, nên cậu nhóc mới không phải gánh chịu nỗi đau mất người thân như những người khác.

Hình tượng về người bố tóc xoăn kia đều là do cậu bé tự nghĩ ra, nên trong hình tượng đó toàn là những suy nghĩ ngây thơ của Phi Thuyền Nhỏ.

Bắc Vũ biết Thẩm Lạc không muốn đụng vào vết thương đó nữa.

Sự cố đó không chỉ khiến anh mất đi một anh bạn thân, một đồng nghiệp, mà còn khiến anh mất đi lòng tin vào ước mơ, thậm chí còn nghi ngờ chính bản thân mình.

Trường hợp của anh khác với Bắc Vũ. Bắc Vũ là lên cấp ba thì phát hiện ra mình chỉ là một người bình thường như bao người khác, nên rất dễ để chấp nhận sự thật.

Đối với cô mà nói, không phải trò giỏi cũng chẳng sao, dù sao cô cũng vẫn kiếm được chuyện khác để làm. Mà cái ước mơ đi vòng quanh thế giới này, cũng chỉ là một sở thích thôi, không thể tính là việc lớn cả đời được. Tóm lại cô không có việc gì muốn làm lâu dài cả, tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi theo từng trường hợp. Cuộc sống của cô có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thích sao thì làm vậy.

Nhưng Thẩm Lạc thì khác, anh rất cố chấp, có lẽ từ khi nhìn thấy sao trên trời, anh đã xác định rõ mục tiêu của cuộc đời mình rồi. Từ đó trở đi anh đều cố gắng hết sức vì nó, học ph.D (*) rồi vào làm ở NASA, sau đó lại là cùng bạn bè về nước dựng lên Hoàn Vũ.

(*) Ph. D là viết tắt của chữ Doctor of Philosophy. Nghĩa là Tiến sĩ, Học bậc Ph.D, cao nhất trong các học bậc, đầu tiên xuất hiện ở Đức, sau đó được Mỹ và nhiều nước phương tây khác sử dụng.

Nhưng mà khi lòng tin đã sụp đổ, thì biết đến khi nào mới xây lại được.

Bắc Vũ không khuyên anh nữa.

Bởi vì cô biết khi anh đã quyết định chuyện gì, thì anh sẽ không vì ai đó mà thay đổi đâu. Người có thể thay đổi suy nghĩ của anh ấy, chỉ có mình anh ấy mà thôi.

Thành phố Giang xuân ngắn hạ dài, từ gió xuân se se lạnh đến gió hạ nóng bức cũng chỉ trong chớp mắt thôi.

Không khí của con ngõ nhỏ rất hài hòa.

Phi Thuyền Nhỏ không chỉ chấp nhận người mẹ Trình Tố Tố mà còn chấp nhận cả Hàn Kính nữa.

Công việc của Hàn Kính ở bên Mỹ, anh ta không thể làm bạn với Trình Tố Tố và Phi Thuyền Nhỏ ở đây mãi được. Mà hiện tại bọn họ cũng không thể bắt Phi Thuyền Nhỏ rời xa Thẩm Lạc, nên Trình Tố Tố ở lại với Phi Thuyền Nhỏ, còn Hàn Kính thì một tháng về thăm hai mẹ con hai lần.

Vừa bay xa, vừa sai múi giờ, sự vất vả của Hàn Kính khiến người dưng như Bắc Vũ cũng phải cảm động.

Nhưng mà có một hôm, Hàn Kính nghe thấy Phi Thuyền Nhỏ hỏi:

– Chú Hàn ơi, chú rất tốt với cháu, nhưng cháu đã có hai bố rồi, không thể gọi chú là bố được nữa. Vậy sau này cháu gọi chú là papa được không?

Hàn Kính nghe vậy liền cảm thấy có vất vả mấy cũng đáng.

Ngoài thời gian đi làm ra, phần lớn thời gian của Bắc Vũ đều dành cho Thẩm Lạc.

Tuy là cô đi du lịch, nhưng phải xa anh hai tháng cô cũng thấy rất không nỡ.

Kể ra thì sở thích của hai người cũng chẳng giống nhau cho lắm, nhưng khi ở bên nhau dù không làm gì cũng đã thấy thỏa mãn rồi.

Giữa tháng sáu, Bắc Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Cô xin nghỉ phép sớm, rồi đi ngắm sao trên núi Vân với Thẩm Lạc.

Bây giờ đang là mùa mưa, hiếm hoi lắm mới có vài ngày nắng.

Hai người ăn cơm chiều ở đài thiên văn xong, Bắc Vũ liền kéo Thẩm Lạc ra chỗ tảng đá to ngày nào.

Nơi này có ý nghĩa rất quan trọng với Bắc Vũ.

Thời học sinh, cô đã từng ngồi đây cả đêm với Thẩm Lạc, nghe anh nói chuyện về những chòm sao. Tuy chỉ có vậy thôi, nhưng đối với cô nó đã là chuyện lãng mạn nhất thời con gái rồi.

Nhìn cô vậy thôi, chứ cô vẫn rất còn ngây thơ, lãng mạn. Vậy nên hai mươi tám tuổi rồi cô vẫn còn đòi đi vòng quanh thế giới.

Cô không thích mấy thứ dung tục như củi gạo muối dầu, mặc dù cô cũng chỉ là một con người dung tục thích chưng diện mà thôi, nhưng về một số việc cô vẫn rất cố chấp.

Trước khi Thẩm Lạc lại xuất hiện trong cuộc đời cô, cô vẫn giữ vững sự ngây thơ của mình. Không có ai đồng ý ủng hộ cô cả.

Cô gặp được rất nhiều người, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy thứ đó. Người có tiền thì nói về tiền, người không có tiền thì nói về cách kiếm tiền. Tất cả mọi câu chuyện đều xoay quanh nhà, xe, tiền, con, nồi niêu xoong chảo.

Vì thế cô biết mình phải tự kiếm được nhiều tiền. Chỉ có tự mình kiếm được tiền, cô mới có thể nhảy ra khỏi cái vòng tròn liên quan đến tiền đó.

Khi cô gặp lại Thẩm Lạc, anh đã dẫn cô ra khỏi những chuyện tầm thường đó.

Mọi ý định nhố nhăng trong đầu cô anh đều cảm thấy bình thường.

Khi cô bị mọi người cười nhạo vì có một ước mơ không thực tế, anh lại ủng hộ cô.

Dù hoàn cảnh sống, sở thích khác nhau, nhưng anh và cô lại rất hợp nhau.

Cô nghĩ chắc đây chính là "trời sinh một đôi" trong truyền thuyết rồi.

Ánh sao đêm nay rất sáng.

Hai người chỉ chụp ảnh một lát, rồi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

– Anh có nhớ hồi trung học chúng ta đi cắm trại ở đây, xong anh dạy em cách nhận ra các chòm sao không?

Thẩm Lạc:

– Vậy mà cũng hỏi.

Bắc Vũ bật cười:

– Vậy anh có biết lúc ấy em đang thích anh, cố ý làm quen với anh không?

Thẩm Lạc thản nhiên nói:

– Trước kia không biết, nhưng bây giờ đã biết.

Bắc Vũ cười:

– Vậy có phải trước kia anh thường xuyên gặp được em, rồi cảm thấy em rất đặc biệt không?

– Đặc biệt ngốc hả?

Bắc Vũ hừ một tiếng, rồi nói sang chuyện khác:

– Mấy hôm nữa em đi rồi. Phải hai tháng sau mới về, anh định làm gì trong thời gian đó?

Thẩm Lạc nói:

– Yên tâm đi, không có em, cuộc sống của anh cũng rất tốt.

Bắc Vũ chọc anh:

– Thôi đi, chắc chắn anh sẽ ngày ngày nhớ mong em.

Thẩm Lạc nhìn cô trong bóng đêm:

– Em có thể tự kỷ hơn chút nữa.

Bắc Vũ cười to.

Đêm dài đường xa, hai người chỉ nói chuyện một lát, rồi cũng thu dọn đồ đi về.

Khi chuẩn bị đi về Thẩm Lạc đột nhiên nói:

– Em đứng lên phía trước đi.

Bắc Vũ nói:

– Anh định làm gì? Định đẩy em xuống rồi thừa kế tài sản của em hả?

– Vớ vẩn! Mau đứng lên phía trước đi.

Bắc Vũ ngoan ngoãn đi lên mấy bước, rồi quay đầu lại:

– Làm gì đó?

"Tách" một tiếng, tiếng máy ảnh vang lên.

Thẩm Lạc nhìn ảnh mình vừa chụp rồi gật đầu.

Bắc Vũ thấy anh chụp mình, thì cười:

– Anh muốn chụp em thì cứ nói thẳng, em rất biết tạo dáng đấy, có muốn chụp thêm mấy tấm không?

Nhưng Thẩm Lạc đã cất máy ảnh đi:

– Đi thôi!

Bắc Vũ lại đuổi theo anh.

Hai người dắt tay nhau đi về đài thiên văn.

Khi về đến phòng ngủ, Thẩm Lạc gửi ảnh vừa chụp ra, rồi nói:

– Ảnh của em này.

Bắc Vũ ơ một tiếng, rồi đi tới gần.

Bức ảnh cô ngoái đầu lại nhìn kia rất đẹp.

Nụ cười xán lạn của Bắc Vũ nổi bật giữa bối cảnh trời sao.

Thẩm Lạc lại mở một bức ảnh khác lên.

Cô gái trong bức ảnh kia đang đứng trên tảng đá, cũng ngoái đầu lại cười.

Nụ cười đó rất rực rỡ, y hệt ánh mặt trời mới mọc ở phía sau cô vậy.

Tất nhiên là Bắc Vũ có thể nhận ra mình thời đi học trong bức ảnh đó rồi.

Cô không dám tin vào mắt mình nên chớp mắt mấy cái:

– Lúc ấy anh chụp em à?

Thẩm Lạc nói:

– Thấy đẹp nên tiện tay chụp lại.

Bắc Vũ kích động nhìn anh:

– Không phải là hồi đó anh cũng thích em đấy chứ?

Thẩm Lạc lắc đầu.

Bắc Vũ "xì" một tiếng.

Ai ngờ Thẩm Lạc lại nói tiếp:

– Lúc ấy không biết là mình thích em. Mãi sau này gặp lại em mới biết được.

Bắc Vũ kinh ngạc nhìn anh, sau đó mới bật cười.

Mối tình đơn phương thời học sinh kia cuối cùng đã có một cái kết đẹp.

Buổi tối trên núi rất yên tĩnh, nhưng trong căn phòng nhỏ kia lại rất náo nhiệt.

Sáng hôm sau, khi Bắc Vũ tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh.

Bên cạnh cô đã không còn ai nữa.

Bắc Vũ vẫn nhớ rõ ngày hôm nay.

Ngày hai mươi tháng sáu, ngày giỗ của Thẩm Viễn Hàng.

Cô nhìn tờ giấy Thẩm Lạc để lại cho mình, trên đó chỉ có một câu: "Hôm nay anh muốn ở một mình."

Bắc Vũ bĩu môi rồi đi ra ngoài. Trong mấy căn phòng, chỉ có mỗi phòng làm việc là đóng cửa, nghĩa là Thẩm Lạc đang ở trong đấy.

Cô định đi tới gõ cửa, nhưng cuối cùng lại thôi.

Trên bàn ăn là bữa sáng anh chuẩn bị sẵn cho cô, căn phòng cũng được quét dọn sạch sẽ.

Con người anh vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy. Giống hệt như năm ngoái, trước khi nhốt mình trong phòng, anh vẫn nhớ phải chuẩn bị đồ ăn cả ngày hôm đó cho Phi Thuyền Nhỏ.

Sau khi ăn sáng xong, Bắc Vũ lại đi tới trước cánh cửa đang đóng kia.

Cô biết đó không phải là hộp Pandora, mà nó là một cánh cửa để đi tới tương lai.

Cô đã từng mở nó ra một lần, nhưng cô biết, người nên mở nó lúc này không phải là cô.

Cô yên lặng nhìn nó một lát rồi đi ra ngoài.

Khi cô đang nghịch máy tính cho đỡ chán, thì lại nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa. Cô vừa mở cửa ra liền trông thấy một đám người đang đứng ở cửa. Đứng đầu là Phi Thuyền Nhỏ, Lý Tri Viễn, Trình Tố Tố. Phía sau là mấy người Bắc Vũ chưa gặp bao giờ.

Thấy bọn họ chỉ đứng ở ngoài nói thầm với nhau, mà không ai gõ cửa, nên Bắc Vũ hỏi:

– Mọi người đứng đây làm gì thế?

Trình Tố Tố nói:

– Hôm nay là ngày giỗ của A Hàng, bọn chị đến để khuyên Thẩm Lạc.

Lý Tri Viễn gãi đầu:

– Anh biết hôm nay Thẩm Lạc không chịu gặp ai cả, nhưng nếu cậu ấy không đối mặt được với ngày hôm nay, thì anh sợ cậu ấy sẽ không thể ra khỏi đó được. Nhưng anh không dám đi quấy rầy cậu ấy.

Bắc Vũ gật đầu:

– Đúng vậy! Anh ấy đang nhốt mình ở trong phòng đó. Lúc đầu em còn định gõ cửa, nhưng sau đó lại thôi. Em cảm thấy nên để anh ấy tự bước ra thì hơn.

Lý Tri Viễn nói:

– Anh chỉ sợ cậu ấy không chịu ra.

Anh ta vừa nói xong, thì một anh chàng khác mà Bắc Vũ không quen biết đi lên phía trước:

– Chào em Bắc!

Lý Tri Viễn vội vàng giới thiệu:

– Đây là anh Thịnh, nhà đầu tư của bọn anh. Còn đây là mọi người trong đội.

Anh Thịnh đẹp trai kia mỉm cười:

– Bọn anh vẫn đang đợi Thẩm Lạc trở về. Không có cậu ấy, Hoàn Vũ không còn ý nghĩa gì nữa.

Bắc Vũ suy nghĩ một lát rồi nói:

– Hay là mọi người vào trong đợi đi. Chúng ta không chủ động gõ cửa, nhưng cứ để anh ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện đi. Biết đâu anh ấy sẽ chịu ra gặp mọi người.

Mọi người nhìn nhau rồi tất cả đều gật đầu.

Bắc Vũ dẫn mọi người vào nhà, tuy không ồn ào lắm, nhưng đủ để Thẩm Lạc nhận ra là ai tới.

Một buổi sáng trôi qua, Thẩm Lạc không ra ngoài.

Thêm một buổi chiều trôi qua, Thẩm Lạc vẫn không ra.

Mặt trời dần xuống núi, màn đêm cũng buông xuống.

Lý Tri Viễn không đợi được nữa, anh ta đi tới trước cánh cửa đó, bàn tay đã giơ lên nhưng lại hạ xuống. Cuối cùng anh ta quay lại chỗ mọi người:

– Thôi, chúng ta về đi!

Anh ta vừa nói xong, cánh cửa kia lại chậm rãi mở ra.

Mọi người đứng hết dậy nhìn sang bên đó.

Thẩm Lạc đang đứng ở cửa, vẻ mặt anh hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, hiển nhiên anh không hề uống rượu.

Bắc Vũ vui vẻ kêu lên:

– Thẩm Lạc, cuối cùng anh cũng ra rồi.

Thẩm Lạc đi tới nhìn mọi người một lượt, rồi nói:

– Để mọi người đợi lâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.